"Đúng vậy, tôi gặp hạn rồi." Đình Hy cười nói, giống như đang nói một cái chuyện tình làm chị rất tự hào.
". . ." Trong phút chốc, Quý Tiết cảm thấy bản thân giống như không biết trước mắt nữ nhân này. Một cái vị là "Bồ công anh" điên cuồng săn đón nữ nhân cũng có một ngày sẽ cười nói với chị "Tôi gặp hạn"! Cái đó so với một con hổ cười nói "sau này ta đều ăn chay" có cái gì khác nhau? Được rồi, cho dù gặp hạn, sao có thể là vì cái cô gái kia được!
Quý Tiết: "Cô xác định sao?"
Đình Hy: "Đúng vậy, cực kỳ xác định."
"Cô. . . Yêu cô ấy?" Quý Tiết rất gian nan phun ra chữ "Yêu". Phải biết rằng, đối với chị cùng Đình Hy mà nói, cùng nữ nhân chơi đùa nhiều năm như thế, trên thực tế đã sớm không tin vào "Tình yêu". Cái gọi là "Yêu" chính là một loại ảo giác xuất phát từ hoocmon mà thôi, mà mục đích cuối cùng của hoocmon chính là thúc đẩy cảm xúc trong lúc thông qua tình cảm để sinh ra thế hệ sau. Kết quả hiện tại, Đình Hy cư nhiên ──
Đình Hy nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Quý Tiết thấy thế thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chị biết rằng, sao mà có khả năng, trừ phi đầu của tên khốn Đình Hy này bị người đánh hỏng rồi.
Đình Hy: "Cho tới bây giờ, tôi đúng là đối với loại Tình yêu này có tồn tại hay không vẫn hoài nghi như trước, nhưng là tôi cực kỳ xác định một việc ── trên đời này, sẽ không có cô gái thứ hai có thể làm cho tôi sinh ra cảm giác tội lỗi; sẽ không có cô gái thứ hai mà đến nước mắt cũng có thể làm cho tôi cảm thấy sợ hãi; sẽ không có cô gái thứ hai có thể làm cho tôi. . . khát vọng trái tim của cô ấy."
Quý Tiết: "Ngươi điên rồi!"
"Có lẽ thế. Nhưng mà Quý Tiết, Đình Hy tôi, hai mươi mấy năm qua, lần đầu tiên biết bản thân rõ ràng muốn cái gì như thế. Loại cảm giác này. . ." Đình Hy cười cười, ánh mắt kiểu như "Đây là cảm giác tồn tại của nữ nhân khi yêu."
"Cô. . ." Đối với Đình Hy có vẻ mặt xa lạ như thế, Quý Tiết vậy mà lại cảm thấy đáy lòng có loại cảm giác "Hâm mộ" phát sinh, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
"Vì thế?" Nguyễn Ân Nhi lạnh lẽo tăm tối cuối cùng cũng đã mở miệng.
Đình Hy nhìn về phía Nguyễn Ân Nhi từ đầu đến cuối mặt không đổi sắc, "Không có Vì thế, tôi cũng không yêu cầu các cô phải thay đổi cái gì, tôi cần chính là thông báo các cô biết một tiếng. Nếu như chính cô ấy từ chối, các cô vẫn như cũ có thể ôm cô ấy, làm việc các cô muốn làm. Bởi vì vô luận các cô làm cái gì, đối với tôi đều không có ảnh hưởng gì