Chạng vạng.
"Quý Tiết không ở đây sao?" Tần Mạn Ân nhìn bàn ăn chỉ có tỷ muội Ninh gia, nghiêng đầu hỏi Hoàng Vân Anh.
"Đình tỷ tỷ nói Nguyễn tỷ tỷ cùng Quý tỷ tỷ đi trường quay thăm Trương tỷ tỷ, buổi tối không về nhà trọ dùng cơm." Hoàng Vân Anh nhìn Tần Mạn Ân, trả lời.
Tần Mạn Ân ở trên sân khấu đầy đủ ánh sáng với nhiều tạo hình lạnh lùng, khí soái, yêu diễm khác nhau; ngày thường Tần Mạn Ân ăn mặc đều cực kỳ bình thường, cơ bản đều là quần bò áo thun, nhưng chính quần đen áo trắng không hề đặc sắc này, mặc ở trên thân hình thon dài cao ngất của chị, lại cho thấy vẻ đẹp thanh tú của chị, làn da khá trắng, đôi mắt thản nhiên trong trẻo, tròng mắt đen lạnh lùng, khuôn mặt hiền hòa với những đường cong nhu hòa, tất cả những chi tiết hợp lại làm cho tổng thể khuôn mặt có thể khiến người ta cảm giác không nhiễm được một hạt bụi.
"Như vậy a..."
"Buổi tối, cần tôi ở cùng chị không?" Quý Tiết không ở đây, không có người cùng chị ta chơi đi.
"Ừ." Tần Mạn Ân thản nhiên cười cười.
Cách cách! Âm thanh chiếc đũa đập vào bát rồi mới đập trên mặt đất.
Hai người đang nói chuyện nghe tiếng nhìn về phía Ninh Thanh Nhã, chỉ thấy Ninh Thanh Nhã vẻ mặt khiếp sợ cùng khủng hoảng nhìn bọn họ.
Hoàng Vân Anh nghĩ lại, không khỏi có chút xấu hổ, cách nói vừa rồi của bản thân xác thực dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm. "Ách... Ninh tiểu thư đừng hiểu lầm, thật ra là ── "
"Giúp tôi lấy thêm bát cơm được không?" Không biết là cố ý hay vô tình, Tần Mạn Ân cắt ngang giải thích của Hoàng Vân Anh.
Hoàng Vân Anh há miệng thở dốc, vẫn đi lấy cơm cho Tần Mạn Ân trước cùng với đổi chiếc đũa cho Ninh Thanh Nhã.
Ninh Thanh Nhã lặng lẽ quay đầu cùng Ninh Thanh Phong liếc nhau, tròng mắt như nai con tràn đầy mê mang nghi ngờ về thế giới điên cuồng này.
Buổi chiều trong lúc vô ý nghe được Quý đại tỷ cùng vài người nói chuyện, khi nghe được nữ nhân bó thạch cao muốn cướp bạn gái của Quý đại tỷ, Ninh Thanh Nhã còn rất hưng phấn, tuy rằng bản thân cô không thể không có nhân phẩm làm tiểu tam, nhưng người khác không có nhân phẩm cũng không thể trách cô được! Nhưng không được bao lâu, cô đã bị nữ nhân kêu Đình Hy nói một câu dọa sợ tới mức đầu óc không đủ dùng. Cái nữ nhân kia lại còn nói ── "Các cô vẫn như cũ có thể ôm nàng..."
Các cô! Các cô!
Hiện tại vị Hoàng tiểu thư này lại hỏi Tần Mạn Ân buổi tối muốn hay không ở cùng chị, Tần Mạn Ân vậy mà còn "Ừ" !
Nói cách khác... Một, hai, ba, bốn...
Hơn nữa, những người này còn sống chung ở cùng một cái nhà trọ, chung sống hoà bình... Nơi này, thật sự cùng thế giới nàng sống hai mươi năm qua là cùng một cái sao?
"Không có cái gì không có khả năng. Đều không hợp lý phía sau, đều có vạn phần lý do hợp lý."
Tỷ tỷ đã nói với nàng như vậy.
"Nhưng, tỷ hiện tại thật sự là càng ngày càng hiếu kỳ vị Hoàng tiểu thư kia. Đình Hy, nếu như tỷ nhớ không lầm, hình như là người thừa kế của gia tộc không thể trêu vào, có thể làm cho nữ nhân như thế động tâm, tỷ rất là hứng thú." Tỷ tỷ còn nói như vậy nữa.
Cô đã thua. Hoàng tiểu thư kia đối với nàng hiện tại mà nói, quả thực chính là thần mà tồn tại!
Hoàng Vân Anh cũng không biết Ninh Thanh Nhã có khả năng hiểu lầm câu nói kia của cô, mà tại đây trên đời cô có người fan đầu tiên.
Vì để Ninh Thanh Nhã cởi bỏ hiểu lầm, sau khi được Tần Mạn Ân đồng ý, Hoàng Vân Anh mời tỷ muội Ninh gia đến lầu hai của Tần Mạn Ân cùng nhau đánh bài chơi cờ.
Ninh Thanh Nhã vốn là cá tính đơn thuần trực tiếp, mặc dù có chút bị dọa, nhưng sau khi chơi đùa mấy ván bài, thiên tính sáng sủa hoạt bát đã hoàn toàn hồi phục, tiếng cười như chuông bạc thỉnh thoảng vang lên, cuốn hút Hoàng Vân Anh cùng Ninh Thanh Phong cũng không khỏi cười khẽ. Cuối cùng sau khi Tần Mạn Ân cầm lấy nhạc phổ, Ninh Thanh Nhã thậm chí đề nghị bọn họ ba người về lầu một tiếp tục chơi, Ninh Thanh Phong tự nhiên đồng ý, Hoàng Vân Anh nghĩ nghĩ, tính đi xem Đình Hy trước rồi nói, nhưng không đợi cô mở miệng, Tần Mạn Ân vẫn rất ít mở miệng lại cất tiếng nói hỏi ──
"Ba người các cô có thể giúp tôi một chút được không?"
Kết quả chỉ một câu này ── Ninh Thanh Nhã hai mắt tỏa sáng liên tục gật đầu, giống như con chó nhỏ thấy chủ nhân ném xương ra; Ninh Thanh Phong lắc đầu cười khổ,