"Tôi... Thực xin lỗi, tôi, tôi có chút không thoải mái." Hoàng Vân Anh đột nhiên nói.
Đình Hy lấy headphone xuống, ánh mắt thân thiết không chút nào che giấu "Xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì... Thực xin lỗi, Tần tỷ tỷ, tôi có khả năng không giúp được chị việc này."
Tần Mạn Ân nhìn cô, đang muốn mở miệng.
"Thế nào? Em hát được không?" Ninh Thanh Nhã từ trong phòng chạy đến vui vẻ cười nói, cô với biểu hiện vừa nãy của bản thân có vẻ rất vừa lòng. "Hoàng tiểu thư, tới phiên cô! Mau đi vào a!"
Rõ ràng cảm giác được bốn ánh mắt đều tụ tập ở trên người mình, tim Hoàng Vân Anh không chịu khống chế bắt đầu đập nhanh hơn, thở gấp gáp, trong thời gian ngắn ngủn mặt liền đỏ bừng đến mang tai, cả người như có vô số con kiến bò ngổn ngang, tuy rằng không đau, lại làm cho cô phải cố nén mới không phản ứng kịch liệt hơn.
Bản thân quá sơ suất, cô cư nhiên đã quên...
"Anh Anh?" Nhìn đến tình trạng dị thường của cô, Đình Hy vội vàng bắt lấy tay nhỏ bé của Hoàng Vân Anh đang phát run, hận không thể lập tức đập nát thạch cao trên người để ôm lấy cô. "Làm sao không thoải mái? Muốn hay không đi kêu bác sĩ?"
"Tôi, tôi..." Hoàng Vân Anh cố gắng tự trấn định, hai tay không tự giác nắm chặt, "Đúng, thực xin lỗi, tôi trước ── "
"Thanh Nhã, em đi ra ngoài trước một chút." Ninh Thanh Phong nhìn chằm chằm Hoàng Vân Anh nửa ngày, đột nhiên nói.
Ninh Thanh Nhã không rõ vì sao, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng tỷ tỷ của mình, cũng không nói lời nào liền đi ra ngoài. Không bao lâu sau, Hoàng Vân Anh chậm rãi bình phục, vẻ mặt xin lỗi nhìn ba người xung quanh.
Ninh Thanh Phong thấy thế, cũng đã khẳng định suy đoán của bản thân, nghĩ nghĩ, cười yếu ớt nhìn Tần Mạn Ân cùng Đình Hy nói: "Hai người các cô, có thể tạm thời để cho tôi cùng Hoàng tiểu thư một mình tâm sự được không?"
Đình Hy lại hỏi tình trạng của Hoàng Vân Anh, thấy cô giống như thật sự không có việc gì, mới trừng mắt nhìn Ninh Thanh Phong liếc một cái, "Cút" đi ra ngoài. Tần Mạn Ân tạm thời đóng cửa phòng thiết bị, cũng đi ra ngoài.
Ninh Thanh Phong khẳng định hỏi: "Hoàng tiểu thư, cô có... chứng sợ hãi đám đông?"
"..."
Ước chừng năm phút sau, Ninh Thanh Phong đi ra khỏi phòng thu âm, chỉ thấy cô mang theo một chút ý tứ tươi cười cực kỳ hàm xúc nhìn Đình Hy, rồi mới nói cô đã mệt mỏi muốn về nghỉ ngơi trước, kêu Ninh Thanh Nhã cố gắng thể hiện, ngày hôm sau cô lại đến nghe thành phẩm, rồi mới như gió đi ra ngoài cửa khuất tầm mắt ba người.
Kế tiếp thu âm cực kỳ thuận lợi, Hoàng Vân Anh vừa nãy còn có vẻ mặt không thoải mái làm cho Đình Hy có chút lo lắng cũng đã khôi phục bình thường. Cô mang vào headphone, vừa hát một câu, Tần Mạn Ân bên ngoài lại đột nhiên cách mặt thủy tinh đối với cô ra dấu ngừng lại.
Hoàng Vân Anh xấu hổ lấy headphone xuống, có chút xấu hổ nhìn Đình Hy cùng Ninh Thanh Nhã, đi ra ngoài.
"Rất êm tai a, vì cái gì không để cho Hoàng tiểu thư tiếp tục hát?" Ninh Thanh Nhã nghi hoặc hỏi.
"Ha ha..." Hoàng Vân Anh cười trừ hai tiếng, "Thật ra tôi chưa từng nghĩ sẽ ca hát, bình thường đều là bản thân tùy tiện học..."
"Tôi thấy cũng rất hay mà, Tần khốn khiếp cô muốn làm cái quỷ gì?" Nhìn thấy bộ dáng Hoàng Vân Anh có chút tự ti, ánh mắt như dao của Đình Hy bắn về phía Tần Mạn Ân đang vùi đầu bận rộn.
"... Tôi cũng chưa nói cô ấy hát không tốt." Ép buộc trong chốc lát sau, Tần Mạn Ân ngẩng đầu nhìn Hoàng Vân Anh