Mưa phùn ở trong đêm đen lặng yên buông xuống, tiết tấu nhẹ nhàng chậm chạp giống như không muốn quấy nhiễu giấc mơ trong lúc ngủ của mọi người.
Nhìn thân thể mềm mại lung linh bên cạnh đang nặng nề ngủ, Đình Hy tinh tế thưởng thức mỗi một chi tiết tình cảm cô mang đến. Giống như chị đã trả lời Quý Tiết, liên quan đến "Yêu", chị thủy chung vẫn rất hoài nghi. Thế gian bất kể là ai, luôn dễ dàng đem "Yêu" để tại bên miệng, một đêm thậm chí vẻ mặt không thay đổi có thể bày ra bộ dáng cuồng dại nói câu "Chị yêu em". Quá trình chị theo đuổi nữ nhân, bất kể là loại hình gì, trong vòng một tháng, tự nhiên sẽ nói ra lời nói là "Yêu" chị, "Yêu" là nông cạn như thế sao?
Có lẽ đúng đi, nên chị cũng không ngại. Hiểu rõ sâu sắc thế giới này có một bộ phận hào nhoáng dơ bẩn, nhìn thấu nhân tính hèn mọn yếu đuối, chị là cái gì... Đều không sao cả. Cho đến lúc ── gặp được nước mắt của cô.
Nếu như nói ngay từ đầu chị chính là bị cô kích thích dẫn đến phát hiện cảm giác tội lỗi từ đáy lòng còn sót lại, ý muốn bảo hộ cô, nhưng làm cho bản thân dứt bỏ thành kiến, chuyên tâm chỉ nhìn cô ... Chị có lẽ, cũng chạm đến cái thứ gọi là "Yêu" này rồi.
Cái gì cũng không nghĩ, nhìn cô ở bên cạnh mình liền cảm thấy tâm tình sung sướnɠ, cô cười, bầu trời trong xanh nắng đẹp, cô khóc, tựa như tận thế. Mỗi một giờ, một phút, một giây, chị đều có thể cảm giác được hy vọng không muốn cô xa rời đang tăng dần, không hề có đạo lý cũng không có sự hợp lý, giống như ý trời nên như thế. Nếu không phải bản thân coi như có chút tự chủ, cái miệng của chị cơ hồ muốn tự động đem những lời tỏ tình buồn nôn nhất trên toàn thế giới nói cho cô nghe.
Buồn cười đi.
Đình Hy cười cười. Chị yêu một cô gái căn bản không thèm đem chị để vào mắt.
Đúng vậy, yêu. Chị cuối cùng thừa nhận sự thật luôn làm chị hoài nghi đó.
Nhớ rõ giống như có vài người "Bạn gái cũ" từng xuống tóc nguyền rủa, nói một ngày nào đó, người mà chị yêu sẽ không yêu chị, chị vĩnh viễn không chiếm được hồi đáp từ người đó. Nguyền rủa nay đã ứng nghiệm rồi sao?
Cho dù vậy, chị cũng muốn cám ơn bọn họ.
Ít nhất, chị hiện tại có thể nhìn cô, chạm vào cô, ôm cô. Có cô ở trong trái tim, những cái khác... Đều là cứt chó.
Cô có nhiều bí mật cũng được, có là người đa tình cũng được, cho dù cô cả đời cũng không yêu chị... Chị cũng, cũng sẽ không buông tay.
Mưa nhỏ liên miên vậy mà rút xuống cả một đêm, cho đến khi sáng sớm vẫn còn mưa xuống một trận, đây là hệ thống cung cấp nước của thiên đình lâu năm chưa tu sửa nên xả xuống để kiểm tra sao?
Hoàng Vân Anh hắt xì hai cái, sáng sớm này, không khí ướt át lại trong lành xác thực có chút kích thích khoang mũi.
"Chào buổi sáng! Hoàng tiểu thư!" Ninh Thanh Phong mỉm cười đi vào phòng bếp, Ninh Thanh Nhã cũng cười tươi đối mặt Hoàng Vân Anh "Hi" một tiếng.
Hoàng Vân Anh nhu hòa cười cười, "Chào buổi sáng, hai vị Ninh tiểu thư. Ngại quá, bữa sáng còn chưa có chuẩn bị xong, hai vị có cái gì đặc biệt muốn ăn không?" So với năm người chủ nhà trọ, hai vị khách nhân này đáng yêu hơn nhiều.
"Không, cũng không trách Hoàng tiểu thư, bình thường chúng tôi cũng sẽ không dậy sớm như thế, tôi là bị muội muội của tôi túm dậy, muội ấy từ một tiếng trước đã theo ép buộc tôi dậy." Ninh Thanh Phong mang theo tươi cười bất đắc dĩ liếc mắt nhìn muội muội, Ninh Thanh Nhã ngượng ngùng làm cái mặt quỷ.
"Ách... Là có cái gì cần sao? Ngại quá, bởi vì Đình tỷ tỷ hành động không tiện, vì thế tôi buổi tối