Tần Mạn Ân ăn xong qua bữa sáng liền lên lầu, hình như ca khúc tối hôm qua cũng chưa có làm xong. Ninh gia tỷ muội nói mấy ngày nay đi chơi đã mệt mỏi, dù sao bên ngoài trời mưa họ cũng không muốn ra ngoài, hy vọng Hoàng Vân Anh cùng họ đánh bài nói chuyện phiếm ca hát.
Hoàng Vân Anh bật cười, cô cảm thấy bản thân thực sự có điểm giống ba phải, nhưng Ninh gia tỷ muội đều rất rộng rãi hiền hoà, cùng họ ở chung cô cũng rất thoái mái. Hơn nữa... Cô cũng rất cảm ơn Ninh Thanh Phong không có nói với mọi người cô có bệnh sợ hãi đám đông.
Nhiều năm như thế, cô vẫn rất cố gắng che giấu chứng bệnh này, bởi vì cô không muốn bị người ta cho rằng là quái nhân cũng không muốn người khác đồng tình. Trên thực tế, tâm lý cô cũng đã sớm vượt qua cảm giác kinh khủng này, nhưng phản ứng sinh lý lại giống như tiềm thức, chỉ cần cô cảm thấy đang bị nhiều hơn ba người nhìn chằm chằm vào mình, cô sẽ phản xạ có điều kiện như cả người khẩn trương. Bác sĩ nói loại tình huống này của cô, phản xạ có điều kiện là phản ứng khẩn trương làm thế nào cũng không biến mất được, phải cố gắng giảm bớt kích thích, làm cho phản ứng tự nhiên phai nhạt dần. Cả hai đều rất khó, mà cô chỉ có thể lựa chọn giả bộ che giấu.
Ninh Thanh Phong rất nhanh có thể phát hiện cô có chứng bệnh sợ đám đông là vì ── Ninh Thanh Phong có chứng sợ hãi ngựa, lần đầu tiên trước đây cưỡi ngựa mới phát hiện, ở trong quá trình trị liệu cũng hiểu rõ thêm một số chứng sợ hãi khác, vì thế vừa thấy phản ứng của cô nàng liền đoán được. Bốn người cùng đánh bài thì không có việc gì, năm người cùng ở phòng thu âm liền phát tác, rất rõ ràng điều kiện kích thích phản ứng của cô là nhiều hơn ánh mắt của ba người, vì thế Ninh Thanh Phong khiến cho Thanh Nhã đi ra trước.
Có lẽ là vì "Đồng bệnh tương liên", thái độ Hoàng Vân Anh đối với Ninh Thanh Phong không hề khách khí xa cách, mà Ninh Thanh Nhã, cô gái này trời sinh có khả năng làm cho người ta yêu thích. Vì thế để thỏa mãn yêu cầu của họ, đồng thời có thể cùng lúc chiếu cố được Đình Hy, Hoàng Vân Anh lần đầu tiên đối với Đình Hy đưa ra lời nhờ vả, hy vọng chị có thể xuống lầu chơi cùng bọn họ.
"Bất kể em đưa ra yêu cầu gì, chị cũng sẽ không từ chối, trừ phi cái yêu cầu kia làm cho chị rời khỏi em." Những lời này treo ở đầu lưỡi Đình Hy nhưng không thể nói ra, cuối cùng để không dọa đến cô, chị liền chỉ nói một chữ, "Được."
Bốn người cùng nhau qua một ngày, thời gian tựa như trôi qua rất mau, nhưng mà rất vui vẻ. Bốn cô gái cùng nói chuyện, nhưng Đình Hy cũng không nói nhiều lắm, khi nói chuyện đến việc chị đang dạy Hoàng Vân Anh chụp ảnh, Ninh gia tỷ muội mới dời đi đề tài. Ba cô gái cướp sạch gần hết bảo bối trong phòng Đình Hy, che ô chạy ra ngoài chụp cảnh mưa, hết mưa rồi lại ném ô nói muốn chụp cầu vồng, còn học theo người ta phun nước chế tạo cầu vồng, kết quả đột nhiên mưa to tầm tã, ba cô gái ô cũng không kịp đi nhặt liền ẩm ướt nửa người vọt trở về...
Nhìn bảo bối của bản thân bị mưa xối ướt sũng, tim Đình Hy như rỉ máu, nhưng vừa nhìn thấy trên mặt Hoàng Vân Anh hiện lên tươi cười thoải mái, chị liền cảm thấy cho dù đem một phòng bảo bối của chị đều ngâm trong nước cũng đáng giá. Lại nhìn thấy quần áo trong suốt của cô dán vào người hiện lên dáng người thướt tha nóng bỏng rất dụ hoặc a... Đình Hy yên lặng sờ sờ cái mũi, chị nghi ngờ chị sẽ nối bước Quý Tiết mà đổ máu mũi.
Chị có phải hay không đã hết thuốc chữa? Không cứu được thì thôi! Việc chị muốn làm, mười con trâu cũng không kéo lại được...
Xử lý tốt máy ảnh, ba cô gái đều tự trở về phòng tắm rửa thay quần áo, Đình Hy khống chế xe lăn đi theo vào phòng Hoàng Vân Anh, Hoàng Vân Anh dở khóc dở cười quay đầu nhìn chị, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì sắc