Nghe vậy, Bạc Tuấn Phong nghỉ ngờ trong giây lát, sau đó anh gật đầu.
Anh đứng dậy, tuyên bố ngừng tiệc rượu.
Nhìn thấy anh muốn về, cả nhóm lại kính một ly.
Bạc Tuấn Phong cúi đầu nhìn Mộ Ngọc My: “Đi thôi, tôi đưa cô về”
“Cảm ơn anh Tuấn Phong…”
Mộ Ngọc My muốn đứng dậy, nhưng vừa mới đứng dậy đã nặng nề ngã tại chỗ.
“Ha ha!” Cả đám người không khỏi bật cười: “Ngọc My, cô say rồi”
“Đứng cũng không được nữa, còn đi được không? Hay là để tổng giám đốc Bạc ôm cô lên xe đi!”
Tôi có thể tự đi…
“Không…không cš Mộ Ngọc My cố gắng đứng dậy một lần nữa, nhưng trước khi đứng yên, cô ta đã run rẩy và định ngã xuống một lần nữa, Bạc Tuấn Phong đã nhanh tay đỡ lấy cô ta.
Cô ta tận dụng lợi thế dựa vào lòng anh.
Mộ Khánh An chỉ liếc mắt nhìn, trong lòng ngầm hiểu.
Làm gì có chuyện ông ta lại không biết tửu lượng của Mộ Ngọc My chứ, tửu lượng của cô ta còn tốt hơn thế, trạng thái say mà cô ta bày ra chỉ là làm ra vẻ mà thôi, nếu không thì làm sao cô ta có thể đến gần Bạc Tuấn Phong?
Với phong thái lịch lãm của mình, anh sẽ không làm ngơ trước một cô gái say xỉn đúng không?
Mặc dù anh là kiểu người giống Liễu Hạ Huệ không có chút ý đồ xấu xa nào, nhưng đối với Mộ Ngọc My, đây cũng là cơ hội ngàn năm có một.
Theo bản năng Bạc Tuấn Phong muốn đẩy cô ta ra.
Tuy nhiên, cơ thể của Mộ Ngọc My quá mềm yếu bởi vì say khướt, nên nếu bị đẩy ra có thể cô ta sẽ