Trong lời nói của sư phụ quá mức lộ liễu, mà da mặt Đường Táo lại mỏng,
liền lập tức xấu hổ đỏ mặt. Sư phụ vẫn còn ôm nàng, ôn nhu cực kỳ. Mùi
rượu nồng đậm vẫn quanh quẩn quanh chóp mũi nàng, Đường Táo không uống
một giọt rượu nào cũng cảm thấy say.
Lời sư phụ nói là có ý gì? Đường Táo không dám suy nghĩ sâu, nhưng cảm thấy tim đập càng lúc càng mạnh.
Vì uống rượu, sư phụ đứng không vững, nàng ôm lấy hắn, thân thể hắn liền
tựa sát người nàng. Sư phụ quá nặng, cứ tư thế như vậy, liền ép nàng đến nỗi không thở nổi.
“Tiểu Táo, còn tức giận vi sư sao?” Sư phụ tựa vào mặt của nàng, nỉ non nói.
Đường Táo theo bản năng lắc đầu, nàng không tức giận, —- mà sư phụ có lừa nàng đi chăng nữa, nàng cũng không tức giận.
Trọng Vũ ợ một hơi rượu, cúi đầu cọ sát vào mặt nàng, rõ ràng là một bộ dáng
say khướt, cũng không biết là đã uống bao nhiêu rượu vào người mới có
thể say thành bộ dạng như này được. Điều Đường Táo có thể làm bây giờ là ôm hắn, sợ hắn ngã xuống.
Hắn thân mật với nàng, cọ vào mặt nàng, nàng cũng không cự tuyệt.
“Sư phụ, đồ nhi đỡ người qua kia.” Đường Táo đem thân thể sư phụ dựa vào người mình, giúp hắn đến bên nhuyễn tháp.
Đường Táo thở hồng hộc vì mệt, nhìn sư phụ đang nằm trên nhuyễn tháp, đang
chuẩn bị đứng dậy múc nước rửa mặt cho hắn, vừa mới xoay người, cổ tay
liền bị nắm chặt. Vì uống rượu nên động tác có chút mạnh. Đường Táo trời sinh yếu ớt, giờ phút này cổ tay liền vô cùng đau đớn. Nàng thử rút ra
một cái, cũng không rút được.
“Không được đi.” Trọng Vũ trợn tròn mắt, rõ ràng là say đến quên trời quên đất, ngôn ngữ tuy hàm hồ nhưng
lại rất có phần uy hiếp.
Đây mới là sư phụ của nàng, bá đạo lại cường thế.
Đường Táo mỉm cười, đưa tay lên vuốt ve mặt sư phụ, nhỏ giọng nói: “Đồ nhi
không đi, đồ nhi đi múc nước rửa mặt cho sư phụ, sư phụ buông tay trước
được không?”
Trọng Vũ nhíu mày, lại rất nhanh giãn ra, môi mỏng cong lên, nói: “Vậy… hôn vi sư một cái.”
Hôn sư phụ? Đường Táo sửng sốt, nào có gan dám làm chuyện này.
Chỉ là… Nàng nhìn bộ dáng này của sư phụ, cũng không phải dễ dàng sẽ buông
tay như vậy. Mấy ngày không thấy, nàng cực kỳ nhớ sư phụ, ban đêm đều
không ngủ được, trong đầu toàn hình bóng của sư phụ. Đường Táo cúi đầu
nhìn khuôn mặt của sư phụ, chậm rãi cúi xuống, đôi môi dừng ở trên mặt
sư phụ, chỉ trong một cái chớp mắt, sau đó rất nhanh ngẩng đầu lên, cúi
đầu nhỏ giọng nói: “Sư phụ…”
Nàng đã hôn rồi, hiện tại có thể buông tay được không?
Trên cổ tay bàn tay của sư phụ nắm nàng vẫn dùng sức, làm nàng đau đến nhíu
mày, nàng cẩn thận giương mắt lên nhìn sư phụ, thấy sư phụ nhìn nàng mỉm cười, sau đó chỉ vào môi mỏng nói: “Phải là nơi này.”
Đây quả thực là… được một tấc muốn tiến tới một thước.
Đường Táo có chút tức giận, không hề động đậy, lẳng lặng nhìn sư phụ, thầm
nghĩ buông tay mặc kệ hắn. Dù sao cũng là sư phụ, Đường Táo không dám
không nghe theo, nhớ tới ngày ấy ở trên tháp thượng sư phụ…, hiện giờ
lại biết sư phụ cũng không phải dùng cái này để tăng thêm tu vi cho
nàng, mà là bởi vì…
Lông mi Đường Táo run lên.. Nàng không dám hôn.
Chỉ là nàng không hôn, sư phu cũng không buông tay.
Đường Táo khó xử, nghĩ thầm: Cũng không thể cứ đứng đây ngây ngốc mãi được.
Hồi lâu sau, nàng mới hít sâu một hơi, nhắm mắt lại liền hôn xuống. Vốn
định hôn một phát liền rời đi, nhưng môi nàng vừa động vào môi sư phụ,
bàn tay đang nắm lấy cổ tay nàng liền buông lỏng, thuận thế đem toàn bộ
người nàng ngã vào trong lòng ngực.
Đầu lưỡi liền lập tức tiến
vào, quấn quít lấy cái lưỡi của nàng, hơi dùng sức một chút, toàn bộ hơi rượu liền lây sang nàng, thật say lòng người.
Edit + Beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Truyện được đăng độc quyền tại blog Thiennguyetcac.
Vốn khí lực đã mạnh, hiện giờ uống rượu vào lại càng thêm cường bá, Đường
Táo mới đầu bị ôm vào trong ngực sư phụ, nhưng lúc này đã bị sư phụ đặt ở dưới thân. Đầu óc có chút mơ hồ, luowic đều run lên, cảm giác được cả
người có chỗ không đúng lắm, liền nhịn không được ưm một tiếng.
Lúc này Trọng Vũ mới có chút thanh tỉnh.
Hắn thở phì phò, cúi đầu nhìn tiểu đồ nhi nũng nịu dưới thân, đôi môi hồng
nhuận no đủ, kiều diễm ướt át, nhất là đôi mắt lại nhiễm một chút ánh
nước, làm cho người khác nhìn đến xao lòng. Hiện giờ đầu tóc có chút rối loạn, rối tung ở trên gối, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nộn… Cổ họng Trọng
Vũ vừa động, có chút nhìn đến ngây người.
Đường Táo xấu hổ đến
mức không dám nhìn sư phụ, trong lòng vừa giận vừa tức, thở phì phì, y
phục trước ngực hơi lộ một chút, vành tai khéo léo tinh xẻo hồng đến mức xung huyết.
“Tiểu Táo…” Trọng Vũ cúi đầu cọ sát mặt nàng, tiếng nói mờ ám, nghe ôn nhu cực kỳ.
Đường Táo liền vội vàng đẩy hắn ra, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, đồ nhi đi múc
nước.” Trơ mắt nhìn sư phụ say thành như vậy, nàng tạm thời sẽ không tức giận.
Lúc này Trọng Vũ mới nghe lời, nghe Đường Táo nói xong, cọ vài cái lên mặt của nàng, liền buông tay. Trên người được giải tỏa,
Đường Táo ngay lập tức từ trên nhuyễn tháp đứng dậy, không thèm liếc mắt nhìn người nằm trên nhuyễn tháp một cái, chỉ vội vàng sửa lại xiêm y
cùng tóc tai một chút, sau đó chạy ra bên ngoài.
Trọng Vũ nằm
trên nhuyễn tháp, ánh mắt có chút tan rã, nhìn thân ảnh nho nhỏ xinh
xinh đằng kia, đưa tay lên sờ môi mình lưu luyến một phen, làm như bình
thường trở về chỗ cũ, sau đó thỏa mãn ợ một hơi rượu.
Lúc Đường
Táo trở lại, sư phụ đã ngủ mất rồi. Uống rượu vào, khuôn mặt tuấn tú lúc này đỏ ửng, nhìn cũng đẹp cực kỳ. Đường Táo cầm khăn trong tay, giúp
hắn lau mặt, sau đó cởi áo choàng, giúp hắn lau ngực rồi cuối cùng là
thay quần áo.
Làm xong đâu đó, Đường Táo mới nâng sư phụ dậy, dìu tới giường của mình. Nàng ngồi xổm xuống, giúp sư phụ tháo giày, sau đó sắp xếp lại chăn đệm, cuối cùng xoa cái trán đã thấm mồ hôi, thở dài
một hơi.
Mệt mỏi như vậy, Đường Táo đã bị thấm mồ hôi, trên người có cảm giác dính dính khó chịu, thấy sư phụ đã ngủ an giấc rồi, liền
đứng dậy đi đến phòng tắm. Thân mình ngâm trong nước ấm, Đường Táo nhắm
mắt lại nghĩ đến cảnh hôn vừa rồi.
Kỳ thật, không phải là nàng không thích.
Edit + Beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Truyện được đăng độc quyền tại blog Thiennguyetcac.
Nàng cũng thích sư phụ thân mật với mình, thích sư phụ sờ đầu nàng, cọ mặt
nàng, chỉ là… Đường Táo mở to mắt, bên cạnh đều là khí nóng bốc lên,
sương trắng mông lung. Nàng cầm khăn bao bọc lấy mình, trong lòng nhất
thời có chút rối loạn.
Lời sư phụ vừa nói là có ý gì? Đường Táo
có chút không rõ, nhưng tron lòng giống như có ẩn ý đã rõ. Nàng thấy
chẳng qua là sư phụ trêu chọc nàng, cố ý lừa nàng đọc bản thoại, biết rõ da mặt nàng mỏng, lại còn bắt nàng làm việc đó.
Nàng không còn
là Tiểu Táo yêu không rành thế sự như trước nữa, hiện giờ có một số
chuyện nàng đã hiểu rõ. Sư phụ muốn cùng nàng thân cận, muốn cùng nàng…
Đường Táo cảm thấy hai má có chút nóng, không dám nghĩ sâu xuống nữa.
Trong lòng đã có một đáp án, còn một chút ý nữa nàng chưa rõ lắm, chỉ là… Nàng không dám hỏi.
Đường Táo vừa tắm rửa xong, đang lau tóc, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có
chút tiếng động, cũng không thèm để ý đến tóc đang ướt liền vội vàng
chạy qua.
Vừa nhìn thấy liền hãi, sư phụ từ trên giường té xuống.
Đường Táo chấn động, vội vàng chạy qua nâng hắn dậy, thấy sư phụ mở to hai
mắt nhìn mình, sau đó hướng về phía nàng cọ cọ. Nàng vừa tắm rửa qua,
bên người chỉ mặc một kiện xiêm y mỏng, tuy rằng trước kia cũng đã từng
như này, nhưng hôm nay khi đối mặt với sư phụ lại có chút không ổn. Nàng muốn kéo cao cổ áo lên, nếu không…
Hiện giờ say rượu, tất nhiên
là không phải cố ý, nhưng Đường Táo vẫn tức giận. Nàng buông tay ra,
thấy sư phụ nằm trên mặt đất tội nghiệp nhìn mình, đột nhiên cảm giác
được có một loại cảm giác diệt sư diệt tổ.
Đường Táo mềm lòng, liền đỡ hắn lên nhuyễn tháp.
Rõ ràng là mới ngủ được một lúc, như thế nào đã có tinh thần như vậy rồi.
Biết sư phụ còn say, Đường Táo liền ôn nhu nói: “Sư phụ, mau nghỉ một
chút đi.” Cuối cùng còn bổ sung thêm: “Đồ nhi không đi đâu hết.”
Sư phụ nhìn nàng chằm chằm, nàng cũng hiểu được là không có ý tốt.
“Tiểu Táo.” Người nằm trên tháp mở miệng gọi một tiếng.
“Đồ nhi ở đây.”
Đường Táo nhìn hai tròng mắt màu nâu thẫm của sư phụ, thần sắc mê mang, nhìn như đứa nhỏ. “hôm nay là sinh thần của vi sư.”
Điều này Đường Táo biết, chỉ là…
Đường Táo cong môi cười, đưa tay sờ mặt hắn: “Đồ nhi biết.”
Trọng Vũ nhíu mày, đưa tay lên chỉ vào tay Đường Táo, “Lễ vật.. vi sư thích lễ vật sinh thần.”
Vừa nói vậy, Đường Táo liền ngẩn ra, muốn đem tay rút về, nhưng lại bị sư
phụ nắm gắt gao. Đường Táo nhìn ánh mắt của sư phụ, cắn cắn môi: “… Đồ
nhi chưa chuẩn bị cái này.”
Đêm qua nàng xem qua một lúc, mới đầu tuy rằng thẹn thùng, nhưng vừa nghĩ tới khả năng sư phụ không để ý tới
mình, trong đầu liền khó chịu, liền xem nội dung bên trong.
So
với phần ngượng ngùng này, nàng càng sợ sư phụ không cần nàng hơn. Nếu
sinh thần sư phụ mà có thể làm cho sư phụ vui vẻ, chuyện này, cũng coi
như chưa từng phát sinh. Sư phụ cố ý đem bản thoại cho nàng đọc, khi dễ
nàng, cũng không quan hệ… chỉ là..
Hiện giờ sư phụ say, cũng là vừa lúc.
Dù sao ngày mai sư phụ tỉnh, nàng liền nói mình đã tặng cho, lúc ấy sư phụ sẽ không khó xử nàng nữa. Đường Táo càng nghĩ càng cảm thấy có lý, nhìn sư phụ đang nhìn mình chằm chằm, làm sao có thể nói a khỏi miệng được
đâu.
Đường Táo đem thân mình vòng qua, nhớ tới nội dung hôm qua vừa xem, chậm rãi mở miệng ngâm nga.
Bất cứ giá nào, Đường Táo cũng không cho phép mình ngượng ngùng, tỏ ra bộ
dáng như bình thường, lưu loát ngâm nga — tuy rằng mỗi câu đều nghĩ tới
những hình ảnh bên trong đó, nhưng nàng sẽ cố gắng không nghĩ đến nó.
Rốt cuộc cũng xong rồi, Đường Táo hít mạnh một hơi, phía sau yên tĩnh
đến lạ thường.
Nàng do dự trong chốc lát mới quay lại nhìn sư phụ, giờ phút này sư phụ đã sớm nhắm mắt,hô hấp ổn định, ngủ trong yên lặng.
Đường Táo mỉm cười, hiện giờ sư phụ đang ở đây, trong lòng nàng liền kiên định.
Đưa tay lên sờ mặt sư phụ, sờ tới hai gò má, mu bàn tay hướng tới bên miệng, nói một câu: “… Sư phụ, sinh thần vui vẻ.”
Hôm nay là sinh thần của Tôn thượng, khắp mọi nơi ở Ma Cung đều phi thường náo nhiệt.
Phù Nguyệt mặc một bộ quần áo đỏ rực, ngồi ở vị trí trên uống rượu, tôn
thượng muốn mỹ nhân nào chả được, sao cứ phải tâm tâm niệm niệm tiểu đồ
nhi kia. Trong lòng mỗi người ở Ma Cung này đều rất rõ ràng, Phù Nguyệt
hộ pháp ái mộ tôn thượng, nhưng tôn thượng lại không có lòng dạ yêu
đương, thẳng đến ba năm trước mới dẫn một tiểu nha đầu về đây.Trên danh
nghĩa là sư phụ, nhưng lại ở tại Thừa Hoa Điện, sớm chiều chung đụng,
liền biết danh nghĩa thầy trò này chỉ là ngụy trang, đồ nhi và sư phụ,
thật là kích thích và mới mẻ.
Đáng tiếc cho Phù Nguyệt hộ pháp, một tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc như vậy, kết quả cũng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Edit + Beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Truyện được đăng độc quyền tại blog Thiennguyetcac.
Phù Nguyệt uống rất nhiều rượu, hiện giờ tựa hồ đã say khướt, thân mình lắc lư không vững, Phù Yến ngồi bên cạnh thấy vậy mới đưa tay đỡ lấy nàng,
nói một câu: “Ta đưa muội trở về.”
Phù Nguyệt giương mắt, một đôi mắt đẹp tựa như sao sáng, hiện giờ mang theo mấy phần men say, thủy
nhuận mông lung, thật câu người. Nàng mỉm cười, đưa tay lên lướt qua
ngực hắn một cái, rồi sau đó chui vào lòng ngực hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
Trước kia Phù Nguyệt uống rượu, hắn còn không ngăn cản, hắn cũng có thói quen cùng nàng uống rượu, nhìn nàng, coi chừng nàng, nàng say, hắn liền đưa
nàng trở về.
Phù Yến đem mỹ nhân ôm vào trong ngực, bước từng
bước về phía Ánh Nguyệt Hiên. Chiếu cố Phù Nguyệt lúc say rượu, động tác của hắn đã cực kỳ quen thuộc.
Hắn biết Phù Nguyệt thích sư
huynh, nhưng nàng không ngốc, vài năm nay, đã có chút hết hy vọng, biết
được Tiểu Táo ở trong lòng sư huynh có bao nhiêu quan trọng, bất quá
tình cảm nhiều năm như vậy, bảo dừng là có thể dừng được sao?
Hiện giờ say vài lần như này, cũng để cho tâm tư chậm rãi buông xuống.
Phù Yến
thay nàng lau mặt, nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, tâm tư trong
lòng như có cái gì đó bị phá vỡ chui ra, hắn lẳng lặng trong chốc lát,
liền cúi người hôn nàng, từ mi tâm cho đến đôi môi…
Bỗng nhiên
nhận ra cái gì đó, Phù Yến mở to mắt, gần trong gang tấc như này có thể
thấy được một đôi con ngươi xinh đẹp đang nhìn mình chằm chằm, nào có
nửa phần men say?
“Muội… không có say?”
Hôm qua đã rất mệt mỏi, hiện giờ lại chiếu cố cho sư phụ, Đường Táo nhìn hồi lâu, cuối
cùng mí mắt trầm xuống, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Đã hứa là sẽ ở bên cạnh sư phụ, đêm nay, Đường Táo ngủ tương đối vui vẻ.
Hôm sau Trogj Vũ tỉnh lại, đầu đau như muốn nổ tung.
Hắn xoa xoa mi tâm, phát giác trên người có chút nặng, lại ngửi thấy được
một cỗ hương thơm ngọt ngào quen thuộc, liền tỉnh táo hơn mấy phần,
hướng về phía lòng ngực, nhìn cho thật kỹ. Thấy tiểu đồ nhi đang yên
tĩnh ngủ, dung nhan kiểu diễm, má hồng, môi đỏ, Trọng Vũ nhìn không chớp mắt.
…Hôm qua hắn uống rất nhiều rượu, nhưng cuối cùng lại đến nơi này.
Nhất định là tiểu đồ nhi đã chiếu cố hắn. Nghĩ đến đây, Trọng Vũ cong môi
cười. Hắn còn tưởng rằng tiểu đồ nhi tức giận không để ý đến hắn, hiện
giờ… Hắn biết là nàng đã mềm lòng. Trên người mình đắp một cái chăn thật dày, tiểu đồ nhi nằm ngủ bên cạnh tháp, nửa người tựa vào mình.
Cứ như vậy mà ngủ? Nhất thời Trọng Vũ đau lòng, dậy nhấc chăn đệm lên,
thật cẩn thận ôm nàng vào trong ngực mình. Vóc người của tiểu đồ nhi
nhỏ, nằm ở trong ngực hắn như một tiểu mỹ nhân bé nhỏ. Hắn sờ tay nàng,
lòng bàn tay lạnh như băng, nhất thời ảo não không thôi, đem hai tay
nàng để vào trong ngực nàng.
Mấy ngày không thấy, hắn có thể tưởng tượng được, hiện giờ nhìn được, nhìn thế nào cũng thấy không đủ.
Trọng Vũ nhịn không được muốn hôn nàng, nhưng nghĩ tới khả năng nàng sẽ tức
giận, liền từ bỏ, chỉ vuốt ve nhẹ khuôn mặt nàng, lẳng lặng ngắm nhìn.
Có lẽ là do ánh mắt cực nóng, Đường Táo mơ màng tỉnh lại. Vốn trong mộng
cảm thấy rét lạnh, hiện giờ cũng là một trận lo lắng vây quanh, làm như
nghĩ tới điều gì, con ngươi Đường Táo hé mở, liền thấy sư phụ đang nhìn
mình, cùng người hôm qua say rượu bất đồng hoàn toàn, hiện giờ ánh mắt
có chút nóng, thanh tỉnh cực kỳ.
“Sư phụ.” Thanh âm khi vừa mới
tỉnh dậy nghe ngọt ngào nũng nịu hơn thường ngày, như con tiểu dã miêu
cào cấu trong lòng, có chút ngứa ngáy.
Trọng Vũ lên tiếng, tay ở
eo nàng nắm lấy thật chặt, cúi đầu: “Về sau vi sư sẽ không khi dễ ngươi
nữa, đừng nóng giận, được không?”
Đường Táo ngơ ngẩn một chút,
rồi vội vàng lắc đầu, hai tròng mắt thâm thúy nói: “Đồ nhi không có tức
giận.” Tuy rằng như vậy sẽ bị Phù Nguyệt xem thường, nhưng nàng thật
không có tức giận, bộ dáng đêm qua say khướt của sư phụ nhìn qua cực kỳ
tội nghiệp, làm nàng đau lòng cực kỳ.
… Cho nên tha thứ cho sư phụ.
Trọng Vũ mừng rỡ, như là ủy khuất nhíu mày: “Đã nhiều ngày không có ngươi bên cạnh vi sư, vi sư ăn không ngon, ngủ cũng không yên.” Bộ dáng này, đáng thương cực kỳ.
Nghe sư phụ nói vậy, Đường Táo liền cảm thấy
nghiệp chướng của mình thật nặng nề, vội nói: “Nhất định hôm nay đồ nhi
sẽ làm những món ăn mà sư phụ thích nhất.”
Edit + Beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Truyện được đăng độc quyền tại blog Thiennguyetcac.
“Ân.” May là không ăn tiểu đồ nhi trong ngực, Trọng Vũ cũng hiểu được… Thầm nghĩ sẽ ôm nàng không buông tay.
Nhưng hôm nay đã trễ, Đường Táo không có thói quen ở lại giường lâu quá, liền đứng dậy mặc quần áo. Trọng Vũ tuy rằng không muốn, nhưng tiểu đòi nhi
vất vả lắm mới hết được giận, hắn cũng không dám làm nàng sinh khí nữa.
Tiểu đồ nhi đi rồi, Trọng Vũ nghiêng người qua, ngửi thấy mùi hương thơm ngát thoang thoảng của tiểu đồ nhi, nhất thời mỉm cười, bộ dáng có chút ngu đần.
Nghĩ tới điều gì đó, Trọng Vũ nhíu mày.
—- Đêm
qua hắn uống say như vậy, cũng không biết có khi dễ tiểu đồ nhi hay
không nữa, bất quá… Như thế nào một chút đều nhớ không rõ vậy?
Tuy rằng đã hòa hảo cùng sư phụ rồi, nhưng nàng đã biết tâm tư của sư phụ,
nếu lại về ở Thừa Hoa Điện, chỉ sợ là không được tốt lắm. Nam nữ có
những đạo lý khác nhau, nàng chưa từng đem sư phụ nghĩ đến vào những
tình huống đấy, hiện giờ nghĩ đến có chút…
Dù sao sư phụ cũng là nam tử, hơn nữa còn là… Nam tử có huyết khí phương cương!
Đêm đó đọc bản thoại, đã biết đến nhiều chuyện chưa biết, vừa nghĩ tới mỗi
lần hầu hạ tắm rửa, mặt có chút nóng. Đường Táo sờ mặt mình, lắc đầu
không dám suy nghĩ thêm nữa.
Về phần câu nói mà sư phụ nói lúc
say kia, nghĩ đến hiện giờ tỉnh lại chắc cũng đã quên rồi. Đường Táo thở dài một hơi, trong lòng có một chút mất mác.
Như đã biết mình
làm hòa với sư phụ, Phù Nguyệt cũng không gọi nàng đến Thính Tuyết Cư
nữa. Đường Táo mỉm cười, theo thói quen sờ hồ lô ngọc bên hông, ngây
ngốc cười.
Về sau nàng có thói quen không có sư phụ mấy ngày, bất quá trước đó vài ngày trong lòng cũng phải sáp một chút, Đường Táo khi
ngủ vẫn cảm thấy ngọt ngào. Chỉ là đang mơ màng bỗng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, còn có một trận ấm nóng vây quanh, Đường Táo chậm rãi mở
mắt ra, nhìn thấy sư phụ ở trước mặt, có chút kinh sợ.
“Sư.. sư phụ.” Đây là buổi tối, sao sư phụ lại nằm trên người nàng như vậy?
Nào biết sư phụ cái gì cũng chưa nói, chỉ hướng vào trong chăn của nàng mà
nằm, Đường Táo đẩy hẳn ra, than thở một câu: “Sư phụ.”
Trọng Vũ
cau mày, thuận tay đem nàng ôm vào trong ngực, nói: “Không có ngươi, vi
sư không ngủ được.” Đây là lời nói thật, thật vất vả tiểu đồ nhi mới hết giận, hắn lại không ngủ được, vẫn là nên đi kiếm tiểu đồ nhi để ôm
thôi.
—- Tiểu đồ nhi không ở Thừa Hoa Điện, vậy hắn sẽ đi theo nàng.
Đường Táo đang định nói điều gì đó, đã thấy Trọng Vũ ôn nhu nói: “Ngoan, để cho vi sư ôm một lát, cái gì vi sư cũng không làm.”
Đường Táo nhất thời đỏ mặt. Có thể thấy được bộ dáng này của sư phụ, nghĩ
chắc là sư phụ cũng sẽ không rời đi, Đường Táo thấy hắn có hơi mệt mỏi,
một trận đau lòng, lền nghe theo hắn.
Nàng kỳ thật cũng muốn sư phụ.
Liền cho sư phụ ở tạm một đêm đi. Đường Táo nghĩ thầm.
Bất quá những chuyện tiếp theo nằm ngoài sự kiến của Đường Táo. Sư phụ đối
xử với nàng tốt hơn rất nhiều, không tức giận, cũng không hơi tí là to
tiếng, Đường Táo thụ sủng nhược kinh, khả năng duy nhất không tốt là… Sư phụ dám chơi xấu ở Thính Tuyết Cư!
Mới đầu chẳng qua là buổi tối ở đây, rồi sau đó để cho tiện, ngay cả cơm canh đều dùng ở chỗ này, đến cuối cùng… thậm chí ngay cả tắm rửa cũng dùng ở bể tắm của nàng. Đường
Táo không biết nên làm cái gì bây giờ, trước kia có thể tới tìm Phù
Nguyệt, nhưng một lần đã không nghe theo Phù Nguyệt rồi,, nàng rất
ngượng.
Cái đấy cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, Đường Táo mỗi ngày tỉnh lại đều thấy có chút lạ.
Ngày đầu tiên, nàng ngồi trước bàn trang điểm, lại thấy trên cổ có một dấu
vết hồng hồng, nàng không nghĩ nhiều, chỉ cho là bị sâu cắn.
Ngày thứ hai, phát hiện ngoại sam có chút sộc sệch, ngay cả đầu vai cũng đều lộ ra, Đường Táo lúc này mới nghi hoặc nhíu mày.
Ngày thứ ba, Đường Táo phát hiện ngoại sam mình đều bị cởi bỏ, thậm chí ngay cả cái yếm đều có chút…
Edit + Beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Truyện được đăng độc quyền tại blog Thiennguyetcac.
Đường Táo không ngốc, cũng biết là có chuyện gì xảy ra. Khả năng dù sao cũng
là do sư phụ, nàng cũng không biết mở miệng nói như nào, nếu nàng hỏi,
nhất định sư phụ sẽ bảo là không phải là hắn làm, vậy không phải là tự
nàng suy nghĩ lung tung sao?
—- Đường Táo thực buồn rầu.
Tối đến, Đường Táo ngủ thật sớm, vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đem
ngoại sam cột vào chặt chẽ với nhau, còn dùng chút thủ đoạn, nếu có động tĩnh, nàng sẽ tỉnh lại.
Thời điểm Trọng Vũ tới, liền phát hiện
tiểu đồ nhi đã ngủ, áo gấm mỏng manh trên người, nhưng vẫn có thể thấy
được dáng người lả lướt dưới chăn. Hắn động tác quen thuộc chiu vào
trong chăn, gặp thân thể nàng ở bên trong, liền đem nàng ôm lại sát
mình, để nàng tựa vào ngực mình.
Nhìn hai tròng mắt nhắm chặt của tiểu đồ nhi, lông mi cong dài vun vút, thật động lòng người… Còn có
hương thơm, Trọng Vũ nhịn không được nhẹ ngàng đưa mũi lên ngửi.
Từ ngày tiểu đồ nhi sinh khí ấy, hắn liền nghĩ về sau sẽ không bao giờ…
khi dễ nàng nữa, nhưng tiểu cô nương nằm cạnh bên người, hắn làm sao có
thể không có nửa điểm tâm tư. Nghĩ đến khả năng nàng tỉnh lại, chỉ sợ là sẽ đuổi mình đi, về sau đừng nói là buổi tối ôm ngủ, mà chắc ngay cả
thân thiết cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Hắn không dám, sợ nàng sinh khí.
Trọng Vũ lẳng lặng nhìn nàng, chỉ có thừa dịp nàng ngủ, hắn mới dám lén lút
thân cận một phen, bất quá lúc kiểm tra lại, hắn thật không dám làm. Hắn hôn lên mi tâm nàng, rồi sau đó đưa tay xuống dưới, muốn động vào ngoại sam của nàng.
Ngoại sam này cực kỳ dễ cởi bỏ, mọi hôm phải một lúc lâu mới cởi được, hôm nay lại…
Trọng Vũ nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống, đã thấy bên tai truyền đến một âm thanh hờn dỗi yếu ớt: “Sư phụ!”
Nghe thấy vậy, Trọng Vũ chưa kịp thu tay về, liền giương mắt lên nhìn ánh mắt vừa thẹn vừa giận của tiểu đồ nhi.
Trọng Vũ: “…”