"Mày động đến một đầu ngón tay của cô ấy thử xem.”
Giọng nói Văn Yến bình đạm, không chút cảm xúc gợn sóng, chính là âm điệu thanh nhã như vậy, lại khiến người khác không rét mà run.
Chị đại đầu sỏ vừa mới bị Ôn Niệm Niệm làm kinh sợ một phen, lúc này lại bị Văn Yến uy hiếp, tinh thần căng thẳng cao độ, kề cận bên bờ vực sụp đổ, một câu nói hung hăng cũng nói không nên lời, run bần bật được người đỡ đi ra khỏi quán đồ kho.
Ôn Niệm Niệm liếc nhìn Văn Yến một cái, cậu ta một lần nữa ngồi trở lại ghế, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, cùng bạn bè bên cạnh vui đùa, khóe miệng hơi hơi giương lên, lộ ra nụ cười ngả ngớn, thong dong mà thanh tao lịch sự.
Ôn Niệm Niệm thu tầm mắt về, quan tâm hỏi Đinh Ninh: “Cậu không sao chứ?”
Đinh Ninh nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Bọn họ thường xuyên ăn hiếp cậu sao?”
Cô lấy ra di động, đánh một dòng chữ trên di động, đưa cho Ôn Niệm Niệm ——
“Bắt đầu từ cấp 2, họ thích bắt nạt tớ, trấn tiền tiêu vặt của tớ.”
Sắc mặt Ôn Niệm Niệm lành lạnh, nói: “Có tớ đây, về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Đinh Ninh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cuối cùng nặng nề gật gật đầu.
*
Ôn gia và Giang gia mấy đời thân nhau, buổi chiều trung thu, bác trai của Giang gia đưa Giang Dữ đến Ôn gia làm khách.
Trên bàn ăn, không thể thiếu các đề tài của các bậc phụ huynh toàn Trung Quốc, đương nhiên là tình hình học tập của các cô các cậu.
Tuy rằng ngoài mặt là một khung cảnh thương mại hài hòa ngượng ngùng kiêu hãnh, nhưng trên thực tế cũng có phần âm thầm phân cao thấp.
Bác trai Giang gia trước sau như một, rất kiêu ngạo tuyên bố: “Cuộc thi Glory Cup lần này, Giang Dữ phát huy rất tốt, thi được 75 điểm, lọt vào top 20 toàn thành phố, tôi và mẹ nó đều rất vui.”
Ngay sau đó, ông cũng không quên hỏi: “Đúng rồi, Khả Nhi biểu hiện thế nào, cũng lọt vào danh sách chứ.”
Ôn Đình Hiên nhẹ nhàng ho khan một tiếng, xua xua tay: “Lần này Khả Nhi phát huy không được tốt lắm, tuy rằng lọt vào danh sách, nhưng mà cũng chỉ là vừa mới sát nút mà thôi.”
Bác trai Giang gia thắng thế liền khoe mẽ nói: “Vậy cũng tương đương tốt rồi, đứa nhỏ Khả Nhi này vẫn luôn rất tốt, thông minh, lại chăm chỉ.”
Ôn Khả Nhi thấy bác trai Giang gia tán thưởng mình như vậy, lập tức ngoan ngoãn nói: “Đâu có, con còn phải học tập nhiều hơn từ anh Giang Dữ.”
Nói xong, cô lại ngượng ngùng liếc nhìn Giang Dữ một cái: “Anh Giang Dữ, em có mấy đề bài không biết làm, lát nữa anh có thể đến phòng em, chỉ giúp em một chút không?”
Ngày thường ở trường học, Giang Dữ gần như không để ý gì tới cô ta, cũng chỉ có khi có trưởng bối ở đây, cô ta mới dám nói chuyện với Giang Dữ.
Lại không ngờ rằng, Giang Dữ thật sự không nể mặt ai hết, nói thẳng: “Có vấn đề gì, đi hỏi thầy giáo, tôi không có thời gian.”
Lời vừa nói ra, Ôn Khả Nhi trong nháy mắt thấy hơi mất mặt.
Ôn Đình Hiên biết tình tình của Giang Dữ, cũng không làm khó cậu ta, giải vây nói: “Khả Nhi, có bài tập không biết làm, thứ hai mang tới trường đi hỏi thầy là được rồi, đừng làm phiền anh Giang Dữ.”
Ôn Khả Nhi cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào khó khăn nhả ra một chữ ——
“Vâng.”
Có chút uất ức, nhu nhược đáng thương.
Bác trai Giang gia nhìn nhìn Ôn Niệm Niệm đang im lặng ăn cơm ở bên cạnh, cười nói: “Niệm Niệm gần nhất thế nào, học tập có tiến bộ không?”
Ôn Đình Hiên chỉ chờ điều này, bác trai Giang hỏi một cái, ông liền lập tức nói tiếp câu chuyện, nói: “Nó vẫn như cũ, có tiến bộ một chút, nhưng mà so với Giang Dữ nhà ông, còn kém xa lắm.”
Ôn Niệm Niệm đánh giá Ôn Đình Hiên, hết nói nổi, nhìn dáng vẻ này của bố, liền biết, làm bộ quá mức rồi.
“Cái thằng nhóc Giang Dữ này, cũng ỷ vào cái đầu thông minh của mình thôi.” Bác trai Giang gia xua xua tay, cười nói: “Không có gì ghê gớm, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới, ha ha ha.”
Đôi mắt Giang Dữ sắp trợn lên đến trên trần nhà rồi.
Ôn Đình Hiên uống ngụm trà, chậm rãi đặt chén trà xuống, bắt đầu làm bộ: “Niệm Niệm nhà chúng tôi ấy mà, tuy rằng kiến thức cơ bản trước đây không tốt lắm, nhưng mà đầu óc cũng không phải quá kém, chỉ cần hơi hơi nỗ lực một chút, cũng có thể đạt được thành tích tốt.”
“Ồ?”
“Cuộc thi Glory Cup lần này, Niệm Niệm cũng tham gia.”
“Vậy sao?” Bác trai Giang gia kinh ngạc hỏi: “Thi thế nào?”
Ôn Đình Hiên xua xua tay, thở dài một tiếng: “Rất bình thường thôi, khoảng cách mà chúng tôi yêu cầu nó, còn kém xa lắm.”
“Cứ từ từ.” Bác trai Giang vỗ vỗ bả vai Ôn Đình Hiên: “Việc học tập của con cái, không vội được.”
“Đúng vậy, không vội được.”
“Niệm niệm cuộc thi lần này, thiếu bao nhiêu điểm so với điểm chuẩn?”
Trên mặt Ôn Đình Hiên lộ ra nụ cười quỷ dị cao thâm khó đoán, nói: “Cũng chỉ thi được 79 điểm mà thôi, xếp hạng thứ chín toàn thành phố, thật ra tôi kỳ vọng vào nó còn cao hơn một chút, thành tích này thật sự là... Không thể làm tôi vừa lòng.”
Lần này đổi thành Diệp Tân Ý trợn trắng mắt.
Lúc ông tặng xe Porsche cho con gái, cũng không phải là thái độ này.
“Bang” một tiếng, đôi đũa trong tay bác trai Giang gia rơi xuống mặt bàn.
“Cái... Cái gì! 79! Ông nói... Niệm Niệm thi được 79!”
Vẻ mặt vô cùng kinh hoàng đã thỏa mãn lòng hư vinh của Ôn Đình Hiên, ông tiếp tục làm bộ nói: “Đúng vậy, Niệm Niệm đứa nhỏ này là một cổ phần tiềm năng, yêu cầu của tôi dành cho nó còn xa, không chỉ ngừng tại đây.”
Bác trai Giang gia liếc nhìn Ôn Niệm Niệm một cái, hiển nhiên hơi không thể tin được, cô… Sao cô có thể thi còn tốt hơn cả Giang Dữ!
“Lão Ôn, ông nói thật sao?”
Ôn Đình Hiên còn chưa nói gì, Giang Dữ thờ ơ nói: “Em Niệm là người duy nhất.... lọt top 10 toàn thành phố trong trường chúng con.”
Vốn dĩ bác trai Giang gia còn tưởng rằng Ôn Đình Hiên chém gió khoác lác, nghe con trai mình nói như vậy, ông mới thật sự tin tưởng, Ôn Niệm Niệm thật sự thi được 79 điểm.
Má ơi, đây là khả năng tiềm tàng thần tiên gì chứ! Khó có thể tin.
Trọng điểm mà Ôn Niệm Niệm nghiêng về không phải ở thành tích, cô mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía Giang Dữ.
Cậu ta vừa mới gọi cô là gì... Em Niệm?
Đây là kiểu xưng hô quỷ gì vậy!
Giang Dữ thoải mái hào phóng đón nhận ánh mắt tìm tòi của Ôn Niệm Niệm, hỏi: “Em Niệm có vấn đề gì sao?”
Ôn Niệm Niệm:……
Vấn đề duy nhất, chính là có thể đừng dùng cái kiểu xưng hô buồn nôn như vậy được không! Cậu đóng Hồng Lâu Mộng sao, còn em Niệm!
Bác trai Giang gia nhìn nhìn con trai nhà mình, hiển nhiên cũng không dám tin tưởng lỗ tai của chính mình, thằng nhóc này này từ nhỏ không thích để ý đến con gái, chị em họ trong nhà cũng chưa nghe nó gọi một tiếng em, sao lại gọi Ôn Niệm Niệm... thân thiết như vậy?
Ánh mắt bác trai Giang gia hơi hơi có chút thay đổi.
Nhưng sự thay đổi này, Ôn Khả Nhi nhìn thấy đều nhìn thấy, trong lòng đã nguội lạnh một nửa.
*
Sau khi ăn cơm xong, Ôn Niệm Niệm trở về phòng, không bao lâu, cửa phòng bị gõ vang.
Ôn Niệm Niệm mở cửa, nhìn thấy là Giang Dữ, cô phòng bị nhìn ngó chung quanh, cảnh giác hỏi: “Làm gì?”
Giang Dữ khoanh tay trước ngực, thờ ơ nói: “Vào trong, có chuyện nói.”
“Có gì nói ở cửa đi.”
Giang Dữ nhếch nhếch khóe môi mỏng, tách ra một nụ cười lành lạnh: “Sợ tôi sao?”
Ôn Niệm Niệm bĩu môi, mở cửa cho Giang Dữ, cho cậu ta vào phòng: “Có gì phải sợ.”
Dù sao bố mẹ đều ở lầu dưới.
Sau khi Giang Dữ vào phòng, nhìn lướt qua kệ sách của cô, ở trên bày đầy sách chuyên tác nguyên bản bằng tiếng Anh, cậu ta quay đầu lại hỏi: “Những cái này, cậu đọc hiểu được sao?”
Ôn Niệm Niệm nhún vai: “Đọc không hiểu.”
“Đọc không hiểu tại sao lại mua?”
“Dựa vào mùi học thuật nồng nặc, lôi cuốn sự chú ý của cậu.”
Giang Dữ:……
Ôn Niệm Niệm đẩy cho cậu chiếc ghế dựa, Giang Dữ ngồi xuống, nhìn quanh phòng.
Một màu hồng hồng, búp bê Tây Dương bày đầy trên kệ tủ,