Ôn Khả Nhi cự tuyệt về ở quê, Ôn Đình Hiên và Diệp Tân Ý vì ổn định cảm xúc của Ôn Khả Nhi, tự nhiên cũng không nói đến chuyện để cô ta về quê ở nữa.
Cùng ngày họ liền đi xin tư vấn từ bác sĩ tâm lý, biết được bệnh trầm cảm thật sự sẽ có khuynh hướng tự sát, điều này làm cho trong lòng họ ập xuống một tầng mây u ám.
Nghĩ đến chuyện ngày hôm đó cô lên sân thượng, Ôn Đình Hiên và Diệp Tân Ý chảy ròng mồ hôi lạnh.
Nếu cô ta thật sự xảy ra chuyện gì, hậu quả không dám tưởng tượng.
*
Sự việc Ôn Khả Nhi lên sân thượng kia quá mức ồn ào, bởi vì lúc ấy có không ít người chụp ảnh trực tiếp phát lên Weibo, trong lúc nhất thời, trường học cũng đứng vào nơi đầu sóng ngọn gió của dư luận xã hội.
Khoảng thời gian đó, các cấp lãnh đạo trong trường lo âu đến mức đầu sắp trọc rồi.
Sau đó chủ nhiệm lớp khuyên Ôn Khả Nhi tạm nghỉ học một thời gian, về nhà tĩnh dưỡng, nguy hiểm tiềm tàng như vậy còn ở lại trong trường học, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Ôn Khả Nhi không muốn rời khỏi trường học, chủ nhiệm lớp lại liên hệ với Diệp Tân Ý, hy vọng có thể đưa cô về nhà.
Diệp Tân Ý cũng khuyên Ôn Khả Nhi, khuyên can mãi, nhưng Ôn Khả Nhi kiên quyết không đồng ý.
Như cô ta thấy, rời đi chính là nhận thua, mà cô ta khổ tâm bày mưu tính kế nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể từ bỏ như vậy.
Sáng sớm hôm đó, Niệm Niệm đeo cặp sách đến trường, xuyên qua đường cây xanh che ánh nắng râm mát, trước khu dạy học tụ tập không ít học sinh, hình như có náo nhiệt để xem.
Còn có rất nhiều bạn học đứng ở trên ban công tầng hai ba bốn năm, ánh mắt tò mò thò đầu nhìn xuống dưới.
Ôn Niệm Niệm mới vừa chen vào trong đám người, liền nghe được trong đám người truyền đến giọng nói sắc bén của phụ nữ ――
“Tôi mặc kệ, tôi đưa người đến rất bình thường, ở trường học xảy ra vấn đề, các người phải cho tôi một lời giải thích!”
“Vâng vâng vâng, chuyện này, là trường học trông nom không chu toàn, cũng may hiện tại Ôn Khả Nhi không sao cả.”
Nói lời này chính là chủ nhiệm giáo vụ, ông nỗ lực trấn an cảm xúc người phụ nữ: “Đây là trong cái rủi có cái may, chúng tôi muốn cho Ôn Khả Nhi về nhà tĩnh dưỡng, cũng là muốn tốt cho em ấy.”
“Hừ, không sao cả? Ông nhìn nó xem, người như mất đi cả nửa mạng rồi, ông còn nói không có việc gì! Có phải người chết rồi mới tính có chuyện hay không!”
“Không, không nghiêm trọng như vậy.”
Ôn Niệm Niệm nhìn thấy người phụ nữ trung niên trước mặt, chính là mẹ ruột của Ôn Khả Nhi - Triệu Minh Tú.
Từ sau khi Ôn Khả Nhi lên thành phố học tập, Triệu Minh Tú đi theo, làm công ở Nam Thành, nhưng đại đa số nguồn sống của bà, vẫn là phải dựa vào tiếp tế của Ôn Khả Nhi.
Bà mới lên thành phố, liền xách theo bao lớn bao nhỏ đặc sản tới trước cửa Ôn gia hỏi thăm, nhưng bởi vì phụ huynh Ôn gia không có nhà, quản gia không để bà vào nhà.
Ôn Niệm Niệm đã từng cách bức màn, xa xa thấy bà một lần.
Hiện tại Triệu Minh Tú, so với bộ dạng người đầy bụi đất lúc vừa mới lên thành phố khá hơn nhiều.
Bà mặc một bộ áo lông màu vàng sáng, tóc buộc sau đầu bằng dây thun, chất tóc rất dày, chiếc túi đeo thắt lưng LV buộc quanh eo bà, Ôn Niệm Niệm cảm thấy rất quen mắt, có chút giống chiếc túi mẹ mình từng dùng.
Cô cũng có thể đoán được, mẹ cho Ôn Khả Nhi cái túi này, cuối cùng rơi xuống người mẹ Ôn Khả Nhi - Triệu Minh Tú.
Nhưng mà, túi này đeo ở bên hông Triệu Minh Tú, có vẻ không hợp với cách trang điểm của bà, có vẻ rất không hài hòa.
Cạnh cửa và bên cửa sổ chỗ giáo vụ tụ tập không ít học trò, chỉ chỉ trỏ trỏ cách trang điểm của Triệu Minh Tú, thấp giọng cười nhạo bà.
Mặt Ôn Khả Nhi đỏ hết lên, liều mạng lôi kéo Triệu Minh Tú, cảm xúc sắp tan vỡ ――
“Ai bảo bà tới! Ai bảo bà tới chứ! Bà tới đây làm cái gì! Mau đi đi.”
Quá mất mặt!
Ôn Khả Nhi tự xưng là tiểu thư Ôn gia, trốn tránh thân thế gốc gác của chính mình, cho nên các bạn học xung quanh cũng không biết cô ta còn có một cái tên, gọi là Chúc Lị Cầm.
Bây giờ Triệu Minh Tú tới trường học đại náo một trận, mặt mũi của cô ta căn bản không gắng gượng được nữa, gấp đến mức gạt nước mắt.
Các bạn học nhỏ giọng thảo luận ――
“Đây là người thế nào với Ôn Khả Nhi?”
“Không biết.”
“Cậu xem hai người họ, đường nét hình như rất giống nhau! Chẳng lẽ là mẹ con.”
“Ôn Khả Nhi không phải em gái của Ôn Niệm Niệm?”
“Hai người lại không phải chị em ruột.”
“Oa, đây là trò hay gì đây.”
Triệu Minh Tú nói với Ôn Khả Nhi: “Có người nói với tao là mày bị bắt nạt, tao tới làm cái gì, tao tới đòi công đạo cho mày! Bọn họ ép mày tới tự sát, còn muốn ép mày nghỉ học, ban ngày ban mặt, còn có vương pháp nữa hay không!”
Ôn Khả Nhi lúc này, cũng không thể làm nổi cái bộ dạng bông hoa kiều diễm trước kia nữa, cô sụp đổ hét lớn: “Không... Không có người ép tôi! Bà đi mau! Đi mau!!!”
“Tao đi cái gì chứ, vấn đề chưa giải quyết, tao có thể đi sao!”
Triệu Minh Tú trực tiếp đi ngồi lên cầu thang trước khu dạy học, nhìn dáng vẻ là muốn giở thói côn đồ.
“Âyda da, một cái trường học lớn như vậy, ép tới mức con gái của tôi tự sát, không có vương pháp!”
Hai chân bà vừa giẫm, lăn lộn la lối khóc lóc, làm trò hề: “Hôm nay tôi sẽ chết ở đây!”
Trong phút chốc, Ôn Khả Nhi mặt đỏ biến thành màu đỏ tím, ánh mắt của các bạn học xung quanh, giống như những con dao nhỏ, cắt từng nhát từng nhát lên người cô.
“Trời ơi, đây chắc không phải thật sự là mẹ con ruột chứ!”
“Tớ thấy là mẹ con ruột đó, lần trước Ôn Khả Nhi không phải làm loạn tự sát sao, lần này đổi thành mẹ một khóc hai làm loạn ba thắt cổ rồi.”
“Quá đáng sợ, không nghĩ tới cậu ta có mẹ như vậy.”
“Không có văn hóa, thật đáng sợ.”
……
Giáo vụ chủ nhiệm thấy học sinh càng lúc càng tụ tập đông hơn, cũng nóng ruột không chịu nổi rồi, tìm đội bảo vệ tới, muốn kéo Triệu Minh Tú ra ngoài.
“Làm gì! Các người muốn làm gì! Sàm sỡ bà đây sao! Có biết xấu hổ không hả đám người này! Muốn bà đây cởi quần áo cho các người xem hả!”
Tuyệt đối không thể coi nhẹ sức chiến đấu của người phụ nữ trung niên mặt dày, toàn bộ mười mấy người đàn ông của đội bảo vệ, cũng không dám tới gần bà, sợ bị bà “ăn vạ” là sàm sỡ.
“Mẹ của Ôn Khả Nhi, bà rốt cuộc muốn làm gì! Ở đây nhiều học sinh như vậy, ảnh hưởng không tốt chút nào.” Giáo vụ chủ nhiệm sắp khóc tới nơi: “Xin bà đó, chúng ta có chuyện gì thì tới văn phòng nói, đừng làm náo loạn ở bên ngoài.”
“Cái gì mà tới văn phòng nói, phải ở trước mặt nhiều người như vậy, nói cho rõ ràng!” Mặt Triệu Minh Tú cũng đỏ hết lên, vẫn là cái vẻ đanh đá quyết không bỏ qua: “Tới văn phòng ông muốn sàm sỡ tôi thì sao?”
“Tôi tôi tôi... Bà đừng nói linh tinh!” Giáo vụ chủ nhiệm đời này cũng chưa từng gặp người như vậy: “Quả là... sỉ nhục văn hóa!”
Các bạn học hôm nay cũng được mở rộng tầm mắt, quả là tam quan đều bị hủy.
Không ngờ tới ngày thường Ôn Khả