Tư Mộ Băng dừng một chút, nếu Cố Nam Ninh không nhắc nhở thì cậu bé cũng quên mất sự.
Chỉ là bây giờ chạy tới thì có lẽ đã quá muộn.
" Em tìm cách kéo dài thời gian, anh sẽ tới."
Cố Nam Ninh đi lại trong phòng với đôi chân ngắn cũn đầy lo lắng.
Làm thế nào để trì hoãn, sắp đến giờ học rồi....
Bà gõ cửa:" Mộ Băng cô giáo đến rồi, mau lên lớp đi?".
Cố Nam Ninh lo lắng mở cửa để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Bà Tư cười vẻ hiểu biết: Bà biết Mộ Băng nhà ta thích học nhất là Olympic toán đúng không?".
Cố Nam Ninh vẻ mặt thê lương, chậm rãi bước ra khỏi phòng đến thư phòng.
Cậu bé sẽ được dạy bởi một cô giáo huy chương vàng Olympic quốc gia.
Cô giáo đeo kính khẽ mỉm cười, nhìn thấy Cố Nam Ninh thì có chút sốt sắng:" Mạc Băng, bài tập tuần trước cô giao cho em, em đã làm xong chưa? Cho cô xem?"
Cố Nam Ninh đảo mắt: " Bài tập về nhà....em không biết đâu."
Cô giáo Ôn hơi ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên mà cô dạy Mộ Băng lại không có bài tập về nhà Kỳ thật lúc đầu Tư Gia mời cô dạy đứa bé mấy tuổi, cô cũng không muốn đồng ý cho rằng như vậy sẽ lãng phí thời gian của mình.
Huống chi, thân là một người có thành tích cao, cô còn rất nhiều việc quan trọng phải làm.
Mãi đến khi Tư Gia giao một chút bài tập của Mộ Băng cho cô xem, sau khi đọc xong cô lập tức thấy hứng thú đối với đứa trẻ mới 5 tuổi này.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy đã có tư duy toán học cao như vậy.
Đây là một điều vô cùng hiếm có.
Dần dần cô cũng thích cảm giác được dạy cho Tư Mộ Băng và thậm chí cũng tiến bộ hơn.
Cách suy nghĩ của cậu bé đã truyền rata nhiều cảm hứng cho cô.
Tư Mộ Băng luôn rất hợp tác trong giảng dạy, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cậu học với sự tập trung cao độ và có tiềm năng phi thường.
Nhưng hôm nay cậu bé không lầm bài tập thật là kỳ quái!
Cô Ôn cũng cảm thấy đứa trẻ trước mặt này tính cách có một phần khác so với lần trước gặp nhau.
Nhưng thật khó để diễn tả sự không giống ấy.
Mang theo sự hoài nghi trong lòng, cô giáo Ôn cười nói: "Nếu không tìm được bài tập thì hôm nay chúng ta bắt đầu học tiết mới luôn đi.
Hôm nay chúng ta học kiến thức khó một chút là đạo hàm.
Đây là một dạng câu hỏi thường xuất hiện ở các cuộc thi..."
Cô dạy Tư Mộ Băng không giống như đang dạy một đứa trẻ mà là một người trưởng thành.
Chỉ cần giảng giải phương pháp là cậu bé có thể hiểu được ngay.
Chỉ là sau khi giảng xong bài thì Tư Mộ Băng lại đang ngủ gật?
Sắc mặt cô giáo lập tức thay đổi:" Hôm nay em không khoẻ sao?".
Bằng không làm sao có thể kỳ quái như vậy được.
Tại sao Tư Mộ Băng vẫn chưa đến? cậu bé đung đưa chân làm bộ dạng không thoải mái:"Ôi cô ơi chắc là em bị ốm rồi...
Cô Ôn lập tức ra ngoài gọi bà Tư:" Tộ nói hôm nay làm sao mà cậu bé hoàn toàn nghe không