Ngoài thời gian chăm sóc con cái, Cố Nam Hương dùng thời gian tập nấu ăn.
Sau khi nấu một vài bữa cô nghĩ kỹ năng nấu ăn của mình đã quay về thời kì đỉnh cao.
Khi đó cô tin rằng Tư Bắc Thần sẽ bị thức ăn ngon cám dỗ đến mức nuốt cả lưỡi.!
Vào thứ hai, Cố Nam Hương để thức ăn vào lồ ng để cơm rồi mang đến công ty.
Trên đường đi Cố Nam Hương ngâm nga: Tư Bắc Thần chỉ hôm nay thôi tôi sẽ đãi anh ăn một bữa thật thịnh soạn, nhưng chỉ lần này thôi!.
Anh chắc chắn sẽ muốn ăn tiếp nhưng tôi sẽ không cho anh cơ hội này....
Không thể giải thích được lý do hôm nay cô đi vào Tư Thị rất nhanh.
Ngay cả cô cũng không cảm nhận được tậm trạng của mình đã có sự thay đổi, đó chính là điều cô không ngờ tới.
Cố Nam Hương quay lại văn phòng trước sau khi nghe nói Tư Bắc Thần đã đến công ty vì vậy cô đã lập tức đi tìm anh.Cô tình cờ thấy Tư Bắc Thần cùng với Chu Từ bước từ thang máy ra, người đàn ông với vẻ mặt u ám hơn bình thường.
Có một cơn ớn lạnh rất đáng sợ.
Tuy nhiên, hầu hết thời gian Tư Bắc Thần đều có một luồng khí lạnh như vậy nên Cố Nam Hương không nghĩ nhiều về điều đó và chỉ xem anh như là người có khuôn mặt không vui mỗi ngày.
Nhìn thấy Tư Bắc Thần bước đến, Cố Nam Hương nhiệt tình chào đón:" Chào buổi sáng Tư tổng, đây là bữa ăn tôi bồi thường cho anh, anh-----"
Hộp cơm trưa được trao tận tay.
Sau đó, người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng chỉ liếc nhìn một cách khinh thường lấy hộp cơm của cô và ném vào thùng rác ngay trước mặt cô.......!Giống như muốn vứt đi một túi rác đầy bẩn thỉu vậy.
Lúc này phòng thư ký mở toang cửa nên rất nhiều người nhìn thấy.
Ban đầu biết Cố Nam Hương đưa cơm cho chủ tịch họ cũng không quá ngạc nhiên.
Mặc dù bọn họ cũng không hiểu giữa chủ tịch và thư ký Cố có mối quan hệ gì, gần đây họ đã nhận ra có điều gì đó bất thường.
Họ sẽ không ngạc nhiên khi Cố Nam Hương làm việc gì với Tư Bắc Thần.
Chỉ là họ đã luôn đánh giá thấp Cố Nam Hương, những bất ngờ mà cô mang đến cho mọi người lần lượt được hiện lên, họ không đoán được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Cũng giống như khoảnh khắc này.
Theo nhận thức của họ, Tư Bắc Thần sẽ lập tức nhận lấy hộp cơm mà Cố Nam Hương đưa, sau đó nở một nụ cười dịu dàng với cô ấy...
Nhưng trên thực tế, trên mặt Tư Bắc Thần lộ ra vẻ mặt chán ghét, cười nhạo:" Chó còn không ăn đồ ăn do cô làm."
Mọi người trong phòng thư ký:"????"
Cố Nam Hương chậm rãi khắc chế biểu cảm trên mặt, ánh mắt rơi vào hộp cơm trên thùng rác, sau đó nhìn về phía Tư Bắc Thần trong mắt dần lan ra một tầng băng giá.
Cô nhẫn nhịn:" Ý anh là gì?"
Tư Bắc Thần bình tĩnh nói: Đó chính là những gì cô vừa nghe thấy, một người phụ nữ như cô thì ngay cả chó cũng không muốn ăn thức ăn mà cô nấu."
Nói xong Tư Bắc Thần ủ rũ đi vào phòng làm việc, nặng nề đóng sầm cửa phòng lại.
Cố Nam Hương đứng đó và chế nhạo chuyện gì đang xảy ra vậy, người này có bị bệnh không? Quả nhiên cô không nên có chút kỳ vọng nào về Tư Bắc Thần! Kể cả việc nấu cơm cho anh, cô nên biết ngay từ đầu anh ta chỉ muốn dạy cho cô một bài học.
Lãng phí sức lực như vậy cuối cùng lại biến cô thành trò cười, mãi mãi sẽ như vậy!
Cố Nam Hương trở về văn phòng với vẻ mặt đầy xấu hổ, mọi người quay đầu đi bận rộn với công việc như không có chuyện gì xảy ra.
Lần này có thể hình dung được loại tin đồn này sẽ lan truyền đến mức nào.
Chu Từ đi theo Tư Bắc Thần vào phòng chủ tịch không khỏi nói:" Tư tổng, tôi không nghĩ cô Cố không phải là loại người như vậy, sao anh không hỏi rõ lại cô ấy một lần nữa xem sao."
Tư Bắc Thần mặt không đổi sắc:" Tôi còn