Trình Mẫn chưa bao giờ nhìn thấy Lục Hạo Nam như thế này, tim như bị cái gì đó đâm vào, cô xúc động quay đầu kề sát sườn mặt của anh rồi nhẹ nhàng hôn xuống.
Cô đột nhiên chủ động khiến người anh cứng ngắc, anh không nhúc nhích cứ như đã biến thành một bức tượng đá.Trình Mẫn nắm tay anh đặt lên bụng mình, bàn tay hai người đan vào nhau, có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương.Cô đã có chút sức lực, ráng chống đỡ tinh thần hỏi, “Choáng rồi?”Anh như nhận được sự cổ vũ, cẩn thận đỡ cô ngả người xuống giường, nghiêm túc nhìn cô chăm chú.
Gương mặt anh có vẻ chần chừ, lại giống như đã quyết tâm làm gì đó, anh nói: “Mẫn Mẫn.”Trình Mẫn đã chấp nhận được xưng hô như thế này, cô chớp mắt chờ đợi những lời tiếp theo của anh.Lục Hạo Nam giả vờ rất trôi chảy, bên ngoài anh vẫn điềm nhiên như không nhưng thực ra trong lòng đã bị sóng to gió lớn chiếm cứ.
Anh cân nhắc câu chữ, bỗng thấy hơi căng thẳng.Trình Mẫn hơi mệt, cô muốn nhắm mắt ngủ nhưng vẻ mặt anh nghiêm túc như vậy, hình như là muốn nói chuyện gì đó rất quan trọng, cô không thể không nể mặt anh.Anh vuốt ve mái tóc dài xõa trên gối của cô như có như không, nói, “Chúng ta ở bên nhau nhé.”Lục Hạo Nam đã nghĩ đến cảnh tượng mình nói thẳng với cô vô số lần nhưng chưa bao giờ nghĩ nó sẽ thế này.
Anh rất giỏi lập kế hoạch và đã quen với việc vạch ra một kế hoạch hoàn hảo nhưng bởi vì cô mà vứt bỏ hết lý trí.Trình Mẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng có mấy chiếc lá ngô đồng vàng rực lướt ngang qua, sau khi uốn lượn vài vòng tròn thì lướt bay theo gió.
Cô nhận ra, lại đến cuối thu rồi.Năm mười lăm tuổi, vì trường học tổ chức trại hè ở Bắc Kinh, vậy là cô đến Bắc Kinh lần đầu tiên.
Cô không có cảm giác gì đặc biệt với nơi đây, thậm chí còn vì khí hậu phương Bắc khô hanh mà quyết tâm sau này lớn lên không sống ở Bắc Kinh.
Nhưng ai ngờ hơn mười năm sau, suy nghĩ của năm đó không còn tồn tại nữa, bây giờ đối với cô, Bắc Kinh cũng được xem như là một ngôi nhà khác.Trình Mẫn hơi mờ mịt, cô cười hỏi: “Không phải chúng ta vẫn luôn ở bên nhau sao?”Cô giả ngu với anh nhưng anh không phải người dễ bị lừa, anh nhéo chóp mũi cô, cười bảo: “Không phải như thế.”Trình Mẫn tự biết mình không sâu xa bằng anh, cô không pha trò với anh nữa, “Người nhà của anh sẽ đồng ý sao?”Chính vì Lục Hạo Nam biết người nhà không đồng ý nên anh mới bắt người trước,Anh thuận thế nằm xuống, cánh tay khoác lên hông cô, “Không cần phải để ý đến họ.”Anh nói rất nhẹ nhàng nên Trình Mẫn không tin anh.
Cô không khó đoán ra tình hình trong nhà anh, khả năng người nhà anh nhấp nhận cô cực kỳ bé nhỏ.
Gia đình cô chỉ là một gia đình bậc trung bình thường, bản thân cô là con gái một, ở Hong Kong và Bắc Kinh đều có nhà.
Cô tốt nghiệp trường đại học danh giá, vẻ ngoài không xấu, ở trong mắt người bình thường cô đã là một đối tượng kén vợ kén chồng không tồi nhưng ở trong mắt gia đình anh thì lại chẳng đáng là gì.Không phải cô để ý những thứ đó nhưng hiện thực là vậy, cô không thể nhận được sự đồng ý từ người nhà của anh, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phiền phức.
Đây chỉ là bước đầu tiên, suy nghĩ xa hơn một chút, cô không muốn kết hôn nhưng chủ đề quan tâm mà mọi người quen thuộc đều là kết hôn.
Cô khăng khăng không cưới, chỉ e rất nhiều người đều nghĩ rằng cô là tình nhân chứ không phải người yêu của anh.
Nếu có con thì mọi chuyện thì càng thêm phức tạp.Càng nghĩ thì càng thấy phiền phức, không bằng được ngày nào thì quý trọng ngày ấy.Lục Hạo Nam thấy cô sửng sốt không tỏ thái độ gì, anh liền biết ngay cô vẫn còn do dự, có khi còn đang nghĩ cách để làm ve sầu thoát xác.
Suy nghĩ này làm anh không vui, nhưng cô là người trên đầu quả tim của anh, anh không nỡ dùng thủ đoạn ngoan độc đối phó với cô, ngoại trừ nuông chiều thì vẫn là nuông chiều.Trình Mẫn ngẫm nghĩ xong kéo dài giọng: “Để em suy nghĩ đã.”Đợi cô nghĩ xong thì con vịt đến miệng cũng sẽ bay mất.Lục Hạo Nam bình tĩnh nhìn cô, hình như cô rất mệt mỏi, vừa nhắm mắt đã ngủ ngay.
Còn ngủ thật hay ngủ giả thì không biết được.❄Dạo trước Hứa Gia Dĩnh đã nói với Trình Mẫn, kể từ khi biết chuyện của hai người họ thì lúc nào đọc truyện cán bộ cao cấp cô cũng tưởng tượng mặt của nữ chính là Trình Mẫn.Trình Mẫn không nói gì nhưng xuất phát từ lòng hiếu kỳ cô đã tìm mấy quyển đọc thử.Phần lớn truyện cán bộ cao cấp đều có kịch bản chính là cường thủ đoạt hào, Trình Mẫn không thể chấp nhận được.
Hơn nữa Lục Hạo Nam đâu thể nào làm ra những chuyện giống như nam chính trong tiểu thuyết, chỉ nghĩ thôi cô đã không tưởng tượng nổi.
Điểm duy nhất mà cô chấp nhận được có lẽ chỉ có chuyện anh hay ghen, thích ép cô dưới người để yêu cô hết lần này đến lần khác.Người đàn ông này không chỉ có gương mặt tuấn tú mà còn có năng khiếu trời cho, tinh lực dồi dào, nếu thật