Thời gian này vào buổi chiều lại mát mẻ vô cùng.
Vân Kiều tạm biệt bác Từ rồi rời khỏi biệt thự.
Cô đã tìm được cho mình công việc làm thêm tại một studio chụp ảnh.
Chủ yếu là hỗ trợ về việc bố trí và dọn dẹp đồ đạc.
Nhìn qua thì cũng là một studio nổi tiếng trong thành phố này, mức lương cũng phù hợp để cô lo cho sinh hoạt của mình và để dành cho tiền học phí của năm sau.
Sân bay
Chuyến bay mới nhất vừa đáp xuống, một cô gái khoác chiếc blazer họa tiết caro vội vã kéo va li ra ngoài.
Có vẻ như đang rất mong chờ được gặp lại một người.
"Anh Nhậm!"
Đó là Bạch Liễu Khanh, con gái nuôi của ông chủ tập đoàn bất động sản Bạch Thị.
Thật ra hai người đã biết nhau từ lâu.
Đình Nhậm vì là con một nên coi cô ta như em gái, còn Liễu Khanh có tình cảm gì khác thì anh cũng không rõ.
Hôm nay là ngày cô trở về nước sau bảy năm ra nước ngoài du học và làm việc.
Đình Nhậm vì niệm tình xưa với đứa em này mà đặc biệt đến sân bay đón cô.
"Anh đưa em về Bạch Gia."
Đình Nhậm chuẩn bị khởi động xe thì Liễu Khanh quay sang, dùng ánh mắt lay động lòng người mà nói với anh.
"Em sắp kết hôn, đã hẹn thử váy cưới ở Iris, anh đi cùng em nhé?"
"Được."
Đình Nhậm nhàn nhạt đáp lại, tuy có hơi thất vọng như Liễu Khanh vẫn cố giữ thái độ vui vẻ.
"Anh không muốn biết em kết hôn với ai sao?"
"Người đó yêu em là được."
Lần thứ hai thất vọng tràn trề.
Tại sao Đình Nhậm lúc nào cũng đối với cô là một thái độ không nóng không lạnh như vậy, chẳng phải là đã có giai đoạn lớn lên cùng nhau sao? Anh thật sự không có một chút tình yêu nam nữ nào dành cho cô cả.
Thậm chí nghe tin cô sắp kết hôn, sau bảy năm không gặp mà chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên.
Đến cửa hàng và studio Iris, nơi này thuộc top những cửa hàng đẹp nhất thành phố đấy.
Liễu Khanh vào trong thay váy cưới, Đình Nhậm ngồi ở ghế sô pha bên ngoài, anh không quan tâm cho lắm, chọn bừa một quyển sách ở cái kệ nhỏ bên cạnh mà đọc.
Hai mươi phút sau, tấm rèm lớn được kéo ra.
Liễu Khanh lộng lẫy trong bộ váy cưới được thiết kế riêng.
Không chỉ đơn điệu là một màu trắng mà còn được thêu nhiều hoa văn chìm hoàn toàn bằng thủ công, phần thân áo còn được đắp ren nổi và đính nhiều pha lê lấp lánh.
"Anh Nhậm!"
Cô bước đến bên anh, chìa bó hoa cưới được kết bằng ngọc trai ra trước.
"Em đã chờ ngày này rất lâu rồi.
Anh có đồng ý trở thành chú rể trong hôn lễ của em không?"
Xoảng!
Tiếng bình hoa rơi từ trên cao xuống vỡ nát.
Đình Nhậm đứng dậy nhìn sang góc studio bày trí.
"Vân Kiều, em làm gì vậy? Bình hoa này rất đắt tiền.
Sao lại bất cẩn như vậy?"
Người quản lí thấy cô đứng trời trồng ra đó liền đi lại mắng cô một trận.
Đây là nơi Vân Kiều đang làm thêm, vừa hay cô đang trang trí lại góc chụp ảnh, từ bên trong đi ra đã nhìn thấy cảnh này, hơn nữa còn nghe hết những gì mà Liễu Khanh vừa nói.
"Em xin lỗi...!Em sẽ dọn ngay."
Vân Kiều luống cuống cúi xuống nhặt mấy mảnh sứ, cô không biết vì sao mình lại có cảm giác khó chịu như vậy nữa.
Dù sao Đình Nhậm vừa đẹp trai, vừa giàu, có biết bao nhiêu người tỏ tình là chuyện bình thường, cần gì cô phải bận tâ m đến.
Chuyện kết hôn của cô và anh chỉ là dự tính của một năm sau, chưa chắc Đình Nhậm đã chấp nhận cô nữa mà.
"Bỏ ra ngay, tay cô chảy máu rồi, không cảm thấy à?"
Đình Nhậm như nổi điên lên, chạy bước nhanh về phía Vân Kiều, nắm chặt lấy cánh tay mà kéo cô đứng dậy.
Trước ánh mắt đầy ngạc nhiên của các nhân viên và sự ngỡ ngàng của Liễu Khanh, Đình Nhậm đưa Vân Kiều rời khỏi đó.
Anh lái xe đưa