Saigon.
Thanh Hằng nghĩ đến đó đột nhiên không thấy đói nữa. Hôm nay đã là ngày thứ 2 cam kết của chị và người quản lý nhà. Thanh Hằng lấy điện thoại trong túi quần, gọi cho quản lý của mình, căn dặn gì đó.
Xong, chị tiếp tục lay hoay dọn lại mớ đồ còn lộn xộn trong nhà cô, lụm lại số quần áo đã bị chị làm rơi rớt lúc nóng giận.
*Rìng Ríng Ring*
- Con nghe đây Ba.
- Về đi.
- Có gì gấp không Ba? con đang bận.
- Về liền!
..
Thanh Hằng vừa tới cổng thì đã có người ra đậu xe cho chị. Lửng thững đến cửa thì đã có bốn người giúp việc mở cửa ra vào, cuối đầu nói.
- Cô Ba mới về.
Chị gật đầu nhẹ rồi bước vào phòng khách, nơi Ông Phạm và Bà Phạm đang ngồi uống trà. Khuôn mặt ông đăm chiêu, tay nân ly trà còn nghi ngút khói trong tay định uống. Vừa thấy Thanh Hằng thì đôi mắt ông sắc lại, quăn thẳng ly trà nóng vào người chị.
Chị thấy nhưng không né, cứ đứng lỳ lợm chịu trận. May là ly trà chỉ nhỏ bằng một nửa ngón tay út nên nước trong đó cũng không nhiều, chỉ vừa đủ làm ướt một mảng áo ngay vai chị.
- Đồ mất dạy! Mày đã đi đâu mấy tuần nay! Mày có còn coi đây là nhà của mày không? - Ông gằn giọng.
Bà Phạm ngồi kế bên thì liên tục vuốt ve ông, giọng bà ngọt ngào.
- Thôi mà mình. Con nó chưa ngoan thì từ từ dạy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hứ, em cứ binh vực cho nó nên nó mới càng ngày càng hư!
Thanh Hằng nghe đến đây thì chướng mắt, sẵn chị đang không vui trong người nên đáp trả.
- Ba và Dì kêu tôi về có chuyện gì?
Ông Phạm nghe vậy thì chịu hết nỗi.
- Không kêu chắc tới năm sau mới thấy mặt của mày chứ gì. Mà đến giờ này mày cũng không kêu được một tiếng mẹ sao!
Chị hít một hơi sâu, đôi mày cau có, cố dằn cơn giận.
- Thôi mà mình! em không sao, em quen rồi. - Bà Phạm nhìn Thanh Hằng mỉm cười hiền, nhưng ánh mắt thì ngược lại. - Hai cha con lâu lâu mới gặp, mà mỗi lần gặp thì mình lại nóng giận như vậy làm sao con nó dám về nữa.
Ông Phạm nghe lời vợ nói cũng có lý. Ông khó chịu nhìn chị nhưng giọng đã bớt nóng.
- Thôi được rồi, ngồi xuống đi. - Ông nhìn Thanh Hằng rồi chỉ tay chiếc ghế đối diện.
Chị chậm rãi ngồi xuống trước mặt ông.
- Con và Ngọc Hà tiến triển ra sao rồi? - Ông hỏi chị, tay nân ly trà vừa được Bà Phạm rót rồi thổi cho bớt nóng, lên uống. - Hai đứa tính đến chuyện đám cưới đi.
- Nhưng con không thích cô ta!
- Thích hay không thích thì có quan trọng gì? Chúng ta cần sự hậu thuẫn của Trình Gia, như vậy thì cũng đủ.
- Tại sao? Chúng ta có thiếu gì tiền, tại sao lại phải lệ thuộc vào Trình Gia chứ?!
- Vì họ làm chính trị và chung ta là thương gia.
- Nhưng con..!
Câu chuyện đang hồi căng thẳng thì điện thoại chị rung lên. Sau khi nghe xong cú phone đó thì chị như người chết đuối với được chiếc phao cứu mạng.
- Con đi đây! Còn Ngọc Hà, con không lấy đâu! - Chị ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra cửa, chỉ kịp quay đầu nói với lại. Miệng chị nở một nụ cười rất tươi bỏ lại hai người già một người thì giận ra mặt, người kia giận trong lòng.
...
Hà Lan.
Hôm nay là ngày nghỉ của cô. Sau khi làm những công việc được giao, Thanh Hà ngồi trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tay cầm một ly trà nóng. Trước mặt cô là một cánh đồng bát ngát, nhưng chỉ toàn cỏ dại. Cô không hiểu vì sao Bà Kim lại để trống một khu đất rộng như vậy, nhưng lại không dùng nó để trồng trọt thứ gì. Hơi ấm của ly trà lan vào bàn tay nhỏ nhắn.
Cô đặt ly trà lên bàn, bất giác ngắm nhìn bàn tay mình và nhớ lại cảm giác của ngày hôm qua khi nó trong tay anh. Không biết vì sao giây phút đó cô lại cảm thấy có lỗi với cả hai người. Anh và chị. Anh cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối. Chị lại cho cô cả hạnh phúc lẫn đau thương. Nhưng cô không còn nhỏ nữa, đã qua rồi cái thời xem tình yêu là mạng sống. Tình yêu của một cô gái trưởng thành.. dù muốn hay không vẫn mang theo mình rất nhiều đắng đo và toan tính, vì những niềm tin trong lành, thứ cảm tình vụng dại và cuồng nhiệt của lần đầu tiên, tất cả đã cho đi hết mà không cần nhận lại. Vậy nên, thứ cô cần lúc này chỉ là một người cùng thức dậy mỗi sáng ban mai, người cho cô niềm tin rằng họ sẽ bên cô mãi. Thứ cô cần, chính là người dù năm tháng có đổi thay, người vẫn sẽ..ở lại.
Nhưng..có những thứ bản thân không thể nào cưỡng lại. Như cô.. nắm tay một người nhưng lại nhớ hơi ấm của một người khác.
...
Đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì chuông nhà cô reo lên in ỏi.
Thanh Hà vội vàng chạy xuống lầu mở cửa.
..
Có nhiều thứ sẽ đổi thay theo thời gian. Cũng có nhiều thứ cho dù thời gian có thay đổi bao lâu thì vẫn còn nguyên vẹn. Tựa như cái cảm giác tình cờ gặp một người quen cũ, ở một nơi rất mới. Rõ ràng là người cũ, rõ ràng là chỗ mới. Rõ ràng..là thời gian đã trôi, rất lâu, rất xa rồi. Thật lạ..cái cảm giác đó, một chút xuyến xao trong lòng, một chút nhói đau trong tim, lại hiện lên nhanh và rõ rệt như một dòng sấm sét giữa bầu trời đen không trăng sao, bất ngờ đến nỗi trái tim cũng bàng hoàng mà hẫng đi nhịp đập.
Chị lại đứng trước cô, ở một đất nước khác, một thành phố khác.
Không gian và thời gian đã thay đổi.
Nhưng.. đây vẫn là cô.
Đó vẫn là chị.
Vẫn là cảm giác đó.. cái cảm giác cô đã cố tình chối bỏ, nhưng trong lòng lại vẫn cảm thấy đau.. thưong.
Trong khi cô bất ngờ đến nỗi không thể tìm được giọng mình thì chị vẫn như vậy.