Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Trương Tiểu Kiếm vừa nói xong câu này, học sinh bên dưới lập tức bàn tán xôn xao. Phương Dịch Băng khó được không ngủ, hỏi:
- Thầy rốt cục có được hay không vậy? Bọn em đều nghe nói, thầy xin hết tất cả các môn luôn hả? Đây là định dạy hết cả chín môn luôn à? Thầy không sợ mệt chết sao?
Người khác cũng đều phụ họa ----
- Đúng đấy đúng đấy, thầy có được hay không thế? Chẳng lẽ bảo bọn em tự học sao?
- Đó là chín môn đấy nhé, không phải là một môn đâu, thầy làm thế khác nào cố đấm ăn xôi chứ!
- Chứ còn gì nữa. Lại nói, chỉ có hơn mười ngày thế thì làm ăn được gì đây? Thầy thật đúng là hy vọng bọn này thi được hạng nhất toàn khối á?
Nghe tiếng bàn tán của các học sinh bên dưới, Trương Tiểu Kiếm ho nhẹ một tiếng, rồi gõ bảng đen, nói:
- Rồi, các học sinh, tiếp theo Kiếm ca của các em, sẽ nói cho các em nghe kế hoạch của thầy một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Trương Tiểu Kiếm nghiêm trang nói muốn giải thích kế hoạch cái gì, các học sinh ở đây lập tức yên tĩnh.
Cả đám đều hiếu kỳ nhìn hắn.
Chung quy đối với những học sinh của một cái lớp bình thường chỉ có nghe giảng còn lại chẳng làm cái gì cả mà nói, thầy giáo này lại còn có kế hoạch, chuyện này rất là thần kỳ.
- Đầu tiên, tôi muốn tính toán cho mọi người xem. – Trương Tiểu Kiếm cười nói nhìn mọi người: - Năm nay các em là lớp 11, lại vừa mới khai giảng không lâu, đúng không? Vậy thì nói cách khác, nếu phía trước các em hoàn toàn chưa bao giờ nghe giảng ấy, vậy thì cũng bị chậm chương trình học kỳ 1 – 2 của lớp 10 cộng thêm tháng đầu tiên của lớp 11 mà thôi, thầy nói không sai chứ?
Học sinh bên dưới ----
- Đúng đúng đúng, không sai không sai, kém tròn một năm luôn cơ!
- Đúng rồi, chẳng lẽ thầy còn định theo kịp giờ học của cả một năm chỉ trong vòng mười lăm ngày thôi sao?
- Thế thì không có khả năng đâu, bỏ cuộc đi!
- Im lặng! – Trương Tiểu Kiếm gõ bảng đen, cả lớp lại yên tĩnh ngay lập tức, Trương Tiểu Kiếm rất hài lòng đối với biểu hiện của các học sinh, mỉm cười nói: - Phương pháp bình thường thì không được, nhưng chúng ta có phương pháp không bình thường mà. Đầu tiên, chúng ta thử tính một chút, ví dụ như môn toán học. Dựa theo thời gian đi học của các em, mỗi tuần có sáu tiết, mỗi học kỳ hai mươi tuần, tổng cộng hai học kỳ, vậy thì nói cách khác, môn toán của cả lớp 10 tổng cộng học chín nghìn sáu trăm phút, cũng có nghĩa là một trăm sáu mươi giờ, đúng không?
Học sinh bên dưới đều không hiểu ý hắn là gì, nhưng số lượng đúng là thế không có sai, đều gật đầu ào ào:
- Đúng.
Trương Tiểu Kiếm lại nói:
- Mà trong vòng 160 giờ này ấy, cho dù các em có là đứa ngốc đi chăng nữa thì nhất định cũng có thể nghe hiểu được một ít tri thức căn bản đơn giản nhất. Điểm này chúng ta tính là năm mươi giờ, còn dư một trăm mười giờ. Sau đó ấy, lại bỏ qua những phần khó mà trước mắt chúng ta tạm thời không thể học được, coi như là ba mươi giờ. Còn dư bao nhiêu?
Các học sinh đồng thanh:
- Tám mươi giờ.
- Đúng đấy. – Trương Tiểu Kiếm búng ngón tay: - Chỉ có thế thôi. Tám mươi giờ này, chúng ta cố gắng, dựa theo giờ gian mỗi ngày mười giờ mà tính, tranh thủ nắm chắc trong vòng hai ngày!
Trương Tiểu Kiếm vừa thốt ra lời này, tất cả học sinh đều sững sờ luôn!
Trong… Trong vòng hai ngày nắm chắc chương trình học của tám mươi giờ á?!
Tổ sư nó chứ, đây là đang nằm mơ à?
“Điểm số khiếp sợ +19! +22! +24! +28…”
- Kiếm ca…. – Tiêu Thần Tâm nghe thế trợn mắt há mồm: - Thầy xác định thầy nghiêm túc chứ? Thời gian hai ngày, hai mươi giờ thôi! Học xong toàn bộ chương trình môn toán của lớp 10?!
- Rất kinh ngạc đúng không? – Trương Tiểu Kiếm mỉm cười cứ như là ác ma: - Người khác thì không thể làm được, nhưng tôi có cách nhé.
Đám nam sinh Đường Văn Dương ban đầu còn tỏ vẻ 200% hoài nghi lời nói của Trương Tiểu Kiếm. Đùa bố à? Sao có thể làm được chứ!
Nhưng chờ đến khi Trương Tiểu Kiếm lấy ra một cục dây đồng thật bự…
“Điểm số khiếp sợ +36! +32! +34! +38! +…”
Tất cả các nam sinh biết rõ uy lực của Trương Tiểu Kiếm đều sững sờ ngay tại chỗ! Đờ mờ nó chứ Trương lão sư đang có ý định hủy diệt nhân loại mẹ nó rồi!
- Kiếm ca! Dừng lại đi! – Đường Văn Dương hú lên: - Thầy không thể làm thế! Bọn em là học sinh! Bọn em có nhân quyền! Thầy làm thế bọn em sẽ liều chết chứ không theo đâu!
- Thật á? – Trương