Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 389


trước sau


Họ không hề buông lòng cảnh giác, hơn mười người vẫn chĩa mũi thương vào những kẻ lạ mặt, đồng thời cử hai người Il cầm đuốc đi kiểm tra.

Ánh lửa vừa lóe lên, quả nhiên thấy hơn mười chiếc xe ẩn núp trong bóng tối, trên mỗi xe đều đầy ắp lương thực và dược liệu.

“Là rắn nước thôi, không có độc, cắn một phát cũng không chết được đầu, đừng có gào lên nữa”

Người còn lại giơ đuốc rồi đi về phía trước. Nương theo ánh sáng le lói từ ngọn đuốc, anh ta thấy con rắn nọ vẫn đang cắn chặt lấy tên hầu mặt mũi trắng bệch.

Anh ta nhìn kĩ mới biết đây là rắn không độc, rất thường thấy ở nơi dã ngoại, bèn đưa tay bắt nó xuống rồi cuốn nó trên tay, sau đó dùng tay phải ném mạnh. Con rắn bị ném rất xa, lát sau mới nghe thấy tiếng động từ bụi cỏ vang lên.

Kẻ hầu nọ nghe vậy cũng thấy đỡ sợ, không còn run lẩy bẩy nữa. Cậu ta cúi đầu nhìn vết thương ở cổ tay, máu chảy ra màu đỏ tươi, cũng không có bất kỳ phản ứng trúng độc nào.

“Về vẫn phải rửa lại bằng nước sạch rồi bôi thuốc tiêu sưng lên, có vậy vết thương mới mau lành”

Việc này đã kinh động đến những người đi đầu đoản, cả đội ngũ cũng vì thế mà dừng lại.

Dẫn đầu đội ngũ là một người đàn ông mặc trang phục văn nhân, đôi mắt ấm u như mực: “Chuyện gì vậy?”


“Phát hiện một đám người rất khả nghi, họ nói là đem lương thực và dược liệu đến cứu giúp dân chủng Thượng Kinh”

Nghe vậy, người đàn ông nọ hơi nhướn mày: “Ô? Dẫn ta đi xem xem. Nếu thật sự muốn tạo phúc cho dân thì cần gì phải che che giấu giấu?”

“Tiên sinh, Mạnh mổ đi cùng ngài.” Một người đàn ông đồ con lên tiếng, trên người hắn sực mùi rượu, bộ quần áo đang mặc căng ra như sắp rách toạc đến nơi, bắp thịt cuồn cuộn, nhìn qua cũng biết cơ thể ấy ẩn chứa sức mạnh lớn thế nào.

Hoàng Đàm dẫn theo một nghìn cấm vệ quân và năm trăm thạch lương thực, đi từ cổng phía đông đổ nát vào Thượng Kinh.

Cấm quân giơ cao mấy trăm cây đuốc, nhìn từ xa như một quả cầu lửa lơ lửng trong không trung.

Hoàng Đàm khẽ híp mắt, nương theo ánh lửa mà nhìn xung quanh. Ông ta không khỏi xúc động, thiên tai là điều không ai có thể chống lại được.

Thượng Kinh của hai ngày trước còn phồn hoa náo nhiệt biết bao, vậy mà giờ đây đã trở thành một đống hoang tàn, gió đêm thổi tới mùi tanh hôi khó tả.

Ông ta lấy khăn tay ra che lên mũi rồi khẽ nâng tay.

“Đi thôi!”

Đúng lúc này, từ đống đổ nát vọng tới tiếng cầu cứu yếu ớt.

“Cứu... cứu tôi với...”

Tiếng kêu mỏng manh yếu ớt ấy vang lên trong bóng đêm, khó tránh khỏi khiến người ta rùng mình liên tưởng đến những thứ thuộc một cõi khác.

Cấm vệ quân xôn xao, không ít người sợ ra mặt, Hoàng Đàm không cảm xúc vung tay lên.

“Tuyên chỉ là việc gấp, không được chậm trễ” Thượng Kinh trang nghiêm trở thành một tòa thành chết, dù Hoàng Đàm là đại hoạn quan đã quen nhìn cảnh đời cũng không kiếm được mà dựng tóc gáy.

Khương Hồng Cơ ở thành Đông, nơi tạm trú cũng được dựng lên trong khu vực này. Đoàn người của Hoàng Đàm lại vào thành từ cửa Đông, khoảng cách đôi bên không xa, hơn nữa nơi tạm trú đèn đuốc sáng choang, nổi bật trong đêm đen, cũng đỡ cho Hoàng Đàm phải mất công đi tìm.

“Nhị lang Liễu thị có đây không?”


Hoàng Đàm dẫn người đến tuyến chỉ, dọc đường cũng gây động tĩnh không nhỏ. Phong Cẩn đã nhìn thấy từ đằng xa, chuẩn bị sẵn tâm lý tiếp chỉ.

Phong Cẩn đúng mực đáp: “Nhị lang dẫn người đi rà soát trong đống đổ nát để cứu dân chúng, không thể trong một chốc một lát mà về ngay được. Mời ngải qua nghỉ ngơi trước ạ”

Hoàng Đàm bề ngoài thì như không để ý, nhưng thực ra đã quan sát một lượt nơi trú đóng được xây dựng một cách vội vàng này rồi.

Bên tại ông ta ngập tràn những tiếng kêu rên đau đớn, trong không khí thoảng hương thuốc, nhưng phần nhiều bị át đi bởi mùi tanh nồng của máu, hít vào nhiều sẽ cảm thấy bụng dạ cồn cào, trong họng trào lên vị chua: “Mùi gì vậy?”

Hoàng Đàm là đại hoạn quan, sống cuộc sống sung sướng, Phong Cẩn là con cháu thế gia, chẳng lẽ lại trưởng thành từ bùn đất hay sao?

Anh cũng không chịu nổi mùi này, nhưng chỉ cần nghĩ đến tình cảnh bi thảm của dân chúng trong cơn động đất, những thứ này có thấm vào đâu.

Phong Cẩn thấy ông ta nhíu mày, bèn nghĩ cách hòa hoãn: “Xin ngài thứ lỗi, nơi đây thô thiển không sạch sẽ, dân chúng bị thương lại quá nhiều. Để tránh ngài động phải

uế vật, Cẩn cả gan mời ngài đến nơi khác nghỉ ngơi, Cần sẽ phải người đi gọi Nhị lang quân về ngay”

Anh mời Hoàng Đàm qua nơi khác ngồi chờ. Nơi ấy là một chiếc lều nhỏ có bày lư hương, trong lư đốt đàn hương, át bớt đi mùi lạ xung quanh.

Hoàng Đàm ngồi xuống ghế, nhìn tới nhìn lui.

Thấy đằng xa có một ngọn núi nhỏ như ẩn như hiện, ông ta bèn chỉ qua đó rồi hỏi: “Đó là gì thế?”

Hôm nay lại xuôi chiều gió, thổi mùi hôi thối từ nơi ấy bay tới, nếu không có hai lư hương bên cạnh, chắc ông ta đã nôn hết ra rồi.

Phong Cẩn nhìn theo hướng chỉ mà cười khổ, bèn đáp: “Bẩm, đó đều là dân chúng bất hạnh bỏ mạng trong cơn động đất. Hôm nay khí trời oi bức, ruồi muỗi nhiều, thi thể rất khó bảo quản, chưa đến ba năm ngày sẽ thối rữa rồi sinh giỏi. Thi thể tản ra mùi thối, nếu không xử lý kịp thời sẽ dẫn đến các loại bệnh dịch. Cho nên khi lục soát phế tích, cũng đào thi thể lên, lát nữa sẽ chôn cất.”

Ban đầu Hoàng Đàm còn có thể bình tĩnh, nhưng theo từng lời từng lời của Phong Cẩn, mặt ông ta dần trắng bệch, sau chuyển thành xanh mét... Thị lực của ông ta không quá kém, dù trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy hình thù của “ngọn núi” kia...

“Ngọn núi” cao như vậy, hóa ra lại là những thi thể chồng chất mà thành...

Nghĩ đến đây, Hoàng Đàm không thể nhịn nổi nữa, bụng ông ta nhộn nhạo rồi nôn ra, trong đám uế vật còn có bào ngư vấy cá, thịt mỡ các loại chưa tiêu hóa hết. Phong Cẩn thầm liếc, khóe môi không ngăn được mà nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.

Khoảng mười lăm phút sau, Hoàng Đàm nghĩ đến ngọn núi nhỏ không xa mà đứng ngồi không yên.


May thay, lúc này từ xa vọng lại tiếng trời”, chính chủ Liễu Hi đã về rồi.

Hoàng Đàm đã từng gặp Liễu Hi, là một công tử vẻ ngoài phong lưu, khí chất thanh cao lại ngạo nghễ, qua một hai năm nữa thôi là sẽ thành phu quân trong mộng của biết bao thiếu nữ rồi. Lần này gặp lại, Hoàng Đàm suýt nữa hoài nghi rằng mình đã tuổi cao mắt mờ, người trước mặt lão thật sự là Liễu Hi sao?

Khương Bổng Cơ thấy sự hoảng hốt của Hoàng Đàm, lại nhìn bản thân hiện tại, không khỏi thầm nhíu mày.

Cô biết bản thân hiện giờ không khác gì tên ăn mày hai ba năm không tắm. Tay áo bên còn bên mất, quần áo nhuốm đầy máu đen và các chất bẩn khác, căn bản không thể nhìn ra được màu vải nguyên bản là gì. Trên mặt dính đầy bụi bẩn trộn với mồ hôi, suýt nữa thì không nhận ra mặt mũi.

Đã vậy, hai tay Khương Đồng Cơ còn dính đầy máu me, vải thô buộc hai bên chân bị cô mài mòn chỉ còn vài miếng vụn vặt.

Đừng nói là ăn mày, dân chạy nạn kinh nghiệm mười năm nhìn cũng sạch sẽ hơn cổ.

“Nhị lang Liễu thị tiếp chỉ”

Thấy Khương Hồng Cơ trong quá thảm, Hoàng Đàm không nỡ nhìn thẳng vào cô, trong lòng đột nhiên thấy xúc động. Ông ta tin rằng Liễu Hi thật sự có lòng nhân ái, một lòng vì dân chúng, chứ không phải là sau một cố làm ra vẻ, nói thì hay mà chẳng làm được tích sự gì.

“Thảo dân Liễu Hi, xin quỳ tiếp thánh ý của thiên tử”

Hoàng Đầm lấy một cuộn tơ lụa đẹp đẽ từ trong tay áo ra, chậm rãi mở ra, the thé đọc.

Ở một nơi khác.

“Ái chà, lâu lắm không gặp rồi nhỉ, sao Hiếu Du trông thảm vậy?” Thanh niên văn sĩ ngồi trên lưng ngựa, trên mặt tràn đầy nét cười thích thú.

Từ Kha kinh ngạc trừng mắt, không dám tin mà hỏi.

“Sao huynh lại ở đây?”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện