Phó thần:”trẫm muốn cầu…Di Hi quận chúa của quý quốc làm hoàng hậu.”
Nữ nhân ghen ghét nhìn nguyệt cửu, trong đầu đám nữ nhân:
tại sao lại là nàng ta, ta hơn nàng ta rất nhiều mà. Tai sao địa vị mẫu nghi
lại là của nàng ta, tại sao người nam nhân ưu tú như vậy lại chọn nàng ta.
Di Tây, nguyệt cửu ngọc nhi và mị nhi trực tiếp đen mặt.
Di tây cố gắng lắm mới không chửi bậy:”vậy …thì phải hỏi ý kiến của hi nhi biểu muội của rồi”
Cô cười hiền hòa:”thật không biết phó hoàng thích điểm gì ở ta…”
Hắn cười lại:”ta thích sự xinh đẹp của di hi,tấm lòng nhân
hậu của di hi, thích sự dịu dàng của di hi, thích sự nụ cười dịu dàng ấm áp của
di hi và còn rất nhiều nữa…”
Mấy viên đại thần ở đằng sau chảy mô hôi lạnh dòng dòng:
đây là tân hoàng lạnh lùng của chúng tôi sao, nhầm rồi…nhầm rồi không phải đâu.
Nguyệt cửu tiếp tục cười nói:”nếu người thích khuôn mặt này
của ta…thì ta…sẽ rạch nát nó, nếu người thích nụ cười của ta thì ta…sẽ không
cười nữa, người thích ta dịu dạng…vậy thì ta…sẽ giết người không cần biết là
ai….người thích cái gì ở ta thì ta sẽ sửa cái đó.’’
Toàn bộ mọi người đều dật mình, nay cả di tây cũng không ngoại lệ.
Nụ cười của hắn cứng lại. rồi lại nói:”mang lên”
Rồi rất nhiều người trên tay cầm đồ lên, mỗi khay đều để đồ
vô cùng quý giá mọi người nhìn mà muốn lác cả mắt.
Cô đứng dậy đi đến chỗ cái khay đầu tiên rồi dơ tay…hấtt đổ nó quát:
“phó thần ta nói cho huynh biết, chúng ta tuyệt không thể.”xong
quay lưng