Vì sự xuất hiện của Phong Lan Thần nên mọi người trong trại không thể đến gần nàng được.
- Lão Đại! Đây là gà mới nướng xong! Người mau thử đi.
Lão Lưu vừa nói xong thì đã đặt trên bàn một con gà nướng trông rất hấp dẫn.
Nàng tiện tay xé một cái đùi gà ăn thử...mấy giây sau nàng lập tức nhổ ra.
- Lão Lưu! Cái này ngươi làm à.
Nàng nhanh chóng cầm ly trà lên uống một ngụm.
- Sao vậy không ngon à.
Lão Lưu lần đầu xuống bếp nấu cơm cho mọi người ăn.
- Ăn thử đi.
Nàng vừa nói tiện tay đút cái đùi đó vào miệng Lão Lưu.
Mọi người cũng tò mò ăn thử...!Quả nhiên là khó ăn mặn thì thôi đi lại còn cay nữa.
- Trời ơi mặn quá.
Lưu Khiết ăn vào cũng nhè hết ra
- Cay chết ta rồi.
A Hải xoa xoa cái đầu lưỡi đã đỏ lên tê tê.
- Khó ăn thật.
Lão Lưu ăn vào mới biết đồ ăn này khó ăn cỡ nào.
Bỗng nhiên Phong Lan Thần từ bên ngoài đi vào tập trung sự chú ý của mọi người.
Thấy ai nấy đều nhìn nhau trên bàn còn có một con gà mới nướng ngửi qua mùi này đã biết món này vừa mặn vừa cay căn bản không ăn được.
Chàng chỉ đi vào một chút rồi đi ra ngay trong đầu 4 người ai cũng có dấu hỏi chấm to đùng.
Thật ra huynh đệ trong sơn trại không ai biết nấu ăn hết trừ Lưu Khiết nhưng muội ấy lại bị thương ở tay rồi nên không thể làm được.
Nàng thì biết công thức nấu mà chưa thử bao giờ.
Lần này chắc chết đói mất! Một canh giờ sau Phong Lan Thần cho người bưng lên một bàn đồ ăn toàn là món ngon.
Phong Lan Thần...!biết nấu ăn sao? Chàng sau đi đến ngồi cạnh nàng sửa tư thế ngồi ăn cho nàng.
- Chàng làm gì vậy.
Nàng lặng im quan sát chàng làm.
- Nàng đã lấy chồng rồi! Tư thế ngồi giữ ý tứ một chút.
Ở đây toàn là nam nhân không hợp.
Chàng thì thầm bên tai nàng khẽ nhắc nhở chỉ thấy nàng chăm chú nhìn đĩa vịt quay trên bàn tay cầm lấy cái đùi gà ăn! Công nhận tay nghề rất khá.
- Phong Lan Thần! Không ngờ chàng biết nấu ăn đấy.
Nàng vui vẻ ăn đùi vịt quay.
Mà mùi vị hơi sai sai hình như nàng từng ăn rồi.
Đương nhiên! Mấy thứ này là chàng mua từ bên ngoài về.Thì ra vừa nãy chàng dùng tiên pháp dịch chuyển đến quán trọ mua thức ăn về nhanh gọn lẹ không ai biết.
- Ây! Món này ngon lắm nè! Lão Đại! Người ta ăn thử đi.
A Hải định gắp thức ăn đút cho nàng thì chàng cầm đũa ngăn lại vứt miếng kia đi gắp cái mới
- Nàng ấy là thê tử của ta! Để ta đút.
Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của chàng nhìn A Hải chằm chằm khiến hắn ta im lặng ăn phần của mình.
Nàng đang ăn sao cứ thấy mùi gì đó chua chua.
Chợt một miếng thức ăn đã được chàng đút vào miệng cho.
Nàng nhìn chàng chằm chằm ngụ ý nói chàng đút ta làm gì? Chàng cũng dùng ánh mắt biểu thị lại là mau ăn đi.
Hai người bên ngoài rất hòa thuận nhưng bên trong lại dùng ánh mắt đấu đá không ngừng.
Hạ Kỳ ngồi bên cạnh cười thầm.
...----------------...
...Một tuần sau....
Thời gian nàng đi đã đến cũng đã đến lúc phải về rồi.
Đáng lẽ ra nàng định ở vài ngày nữa nhưng tên chết bầm nào đó nói không về thì sẽ bại lộ chuyện nàng cho người giả bệnh mất.
Nói đi cũng phải nói lại Phong Lan Thần thật gian xảo kiếm hết lí do này đến lí do kia để ở lại với nàng sau đó cấm túc nàng đủ thứ nào là không tiếp xúc thân mật với người khác kể cả nam với nữa trừ chàng ra, ăn mặc kín đáo một chút,...!Thật phiền phức! Phải mất 2 canh giờ tạm biệt mọi người mới thả cho nàng đi.
Trên đường đi nàng chẳng thèm để ý đến chàng! Đang đi tự dưng xe