Bừng tỉnh giấc trên chiếc giường đơn, như mọi khi, tôi kiểm tra đồng hồ trước tiên.
Bây giờ là 7 giờ sáng, tôi cảm thấy thật may mắn vì đã có thể ngủ ngon sau chuyện tối qua.
Nhìn xấp tờ rơi để trên bàn, tôi quyết định không nấu ăn sáng ở nhà nữa.
Vừa đi ra khỏi nhà, tôi chợt thấy một chiếc vòng cổ dành cho thú cưng rơi ở trước cửa nhà.
Cúi xuống nhặt lên, tôi giật thót mình khi nhận ra nó.
Đây chính là thứ vẫn luôn đeo trên cổ con mèo Anh lông ngắn đang bị mất tích của Hoàng, sao nó lại ở đây?
Tôi bỏ qua vụ ăn sáng và gọi điện cho Hoàng, chỉ mất có mười lăm phút để cậu ta chạy đến căn hộ của tôi.
Cầm chiếc vòng cổ trên tay, mặt cậu ta tái mét.
"Không thể nào nó lại làm rơi ở đây?" Hoàng nhíu mày khó hiểu.
"Ý ông là sao?"
"Thì, chiếc vòng cổ được bấm khóa rất chắc, nếu không có một lực tác động vào cái chốt thì sẽ không thể nào tháo ra được." Vừa nói Hoàng vừa đóng mở cái chốt cho tôi xem.
"Ông nói tôi mới biết đấy, chuyện này lạ thật.
Chẳng lẽ lại có kẻ trộm mèo ở quanh khu này?"
Tôi với Hoàng cứ thay phiên nhau đưa ra các giả thiết, nhưng chúng tôi chẳng thể tìm được bất cứ cái nào có tính logic.
Có lẽ chúng tôi không hợp với công việc điều tra.
Buổi sáng cứ trôi qua lặng lẽ như vậy.
Trưa đến, tôi rủ Hoàng ở lại ăn cơm để trả ơn bữa hôm trước.
Chúng tôi không nấu gì nhiều, một món thịt, một món rau, cùng với đó là ít đậu phụ.
Đang ăn, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân khập khiễng gõ lộp bộp bên ngoài cửa.
"Vũ này, nghe thấy gì không?" Hoàng dừng động tác và cơm lại, lắng tai nghe ngóng.
"Suỵt." Tôi ra hiệu cho cậu ta im lặng.
Lộp bộp! Lộp bộp!
Tiếng bước chân nặng nề giáng xuống sàn nhà như thể gót chân được làm bằng kim loại, lần trước tôi cũng không thấy gã cầm theo vật gì giống cái nạng.
Như mọi lần, gã đàn ông quái dị lại đứng trước cửa nhà tôi một lúc lâu, khiến cho Hoàng sợ mất mật.
Đợi cho tiếng chân xa dần về phía cuối hành lang, cậu ta mới dám thở mạnh.
"Ai thế?" Cậu ta tái mét mặt hỏi tôi.
"Hình như là hàng xóm mới." Tôi trả lời.
"Gã chuyển vào đây từ hôm qua rồi."
"Sao gã lại đứng trước cửa phòng ông?"
"Ai biết, cái gã này làm thế hai hôm nay rồi."
"Công nhận gã làm tôi khiếp thật." Hoàng lấy tay vuốt ngực trái.
"Trông cứ sởn tóc gáy thế quái nào ấy!"
"Thôi đi, bớt đọc mấy câu chuyện creepypasta[1] lại.
Đọc nhiều lại sinh hoang tưởng thì hãi lắm."
[1] Creepypasta: Những truyền thuyết kinh dị được chia sẻ khắp trên internet.
Nói vậy để trấn an Hoàng chứ thực ra tôi cũng không nghĩ chuyện này bình thường, chỉ là ngoài những người biết đến sự tồn tại của hồ sơ PV, tôi không muốn cho quá nhiều người quen biết đến những chuyện dị thường mà tôi và Thảo Nguyên đang gặp phải.
Ăn cơm xong, Hoàng nán lại căn hộ của tôi để ngủ trưa.
Tôi nửa ngồi nửa nằm trên giường, tâm trí rơi vào trầm tư.
Không gian giữa trưa vắng lặng vô cùng.
Tôi có thể nghe thấy rất rõ tiếng kim đồng hồ đang chạy.
Dường như, tôi đang chờ đợi một điều gì đó, có thể là tiếng bước chân phá vỡ sự im lặng này?
Tuy nhiên, điều đó không hề xảy ra.
Tôi nằm nghịch điện thoại đến hết buổi trưa, mà vẫn chẳng có chuyện gì.
Có lẽ gã biết còn một người khác ở đây.
Buổi chiều, tôi và Hoàng lại đi tìm mèo của cậu ta đến khi hoàng hôn buông xuống mới về.
Lần này, chúng tôi chọn những khu vực xung quanh phòng tôi để tìm kiếm.
Về đến căn hộ, tôi cắm chìa khóa vào ổ và xoay hai vòng, nhưng nó không hề mở ra.
Quái lạ, ổ khóa của dãy căn hộ này vừa mới được chị chủ nhà thay toàn bộ vào tháng trước.
Không lý nào nó lại bị hỏng ren vào lúc này.
Tôi rút chìa ra và thử lại một lần nữa, tuy nhiên tay nắm cửa vẫn không hề nhúc nhích.
Chờ đã...!
Nếu như đã xoay được ổ khóa nhưng cửa không mở ra thì chỉ có một cách lý giải, có ai đó đang giữ chặt tay nắm cửa từ bên trong.
Nhưng mà là ai đây?
Còn ai khác có chìa khóa căn hộ ngoài tôi và chị chủ nhà ra?
Đúng lúc này, có tiếng bước chân khập khiễng vang lên sau lưng tôi, đó chính xác là thứ âm thanh làm tôi ám ảnh mấy ngày nay.
Tôi không dám quay đầu nhìn, càng sợ tôi càng xoay ổ khóa mạnh hơn nhưng vô dụng.
Một cái bóng đen hắt lên trên cánh cửa, mùi hương thối rữa nhanh chóng xộc vào mũi tôi.
Có thứ gì đó đang ở ngay sau lưng tôi.
Tay chân tôi run rẩy đến mức đánh rơi cả chìa khóa, khớp cổ cứng ngắc từ từ chuyển động về phía sau.
Hình ảnh gã đàn ông kỳ dị đập vào mắt tôi.
Đúng như tôi nghĩ, gã chính là người đã nói chuyện với chị chủ nhà sáng hôm qua.
Thế nhưng, khác với hình ảnh lịch sự hôm ấy.
Gã đàn ông đứng trước mặt tôi lúc này lại trông như một thi thể, với đôi mắt trợn ngược lồi to.
Đôi môi gã tím đen, tóc tai rũ rượi, da dẻ nứt toác trào cả má.
Ngoài những thứ kể trên, cơ thể gã còn tỏa ra mùi hôi thối giống như xác chết thối rữa.
Đột nhiên, có thứ gì đó giống như luồng khí chui tọt vào lỗ mũi khiến tôi không thể thở nổi, tôi đã tưởng mình sắp chết đến nơi.
Nhưng dường như điều đó lại giúp tôi thoát khỏi tầm mắt của gã đàn ông quái dị, gã lúc lắc đầu ra sức tìm kiếm tôi, mặc dù tôi đang đứng trước mặt gã.
Đúng vào lúc tôi sắp cạn kiệt oxy, gã chợt bỏ đi.
Cùng với đó, luồng khí bịt chặt bên trong lỗ mũi tôi cũng biến mất.
Tôi thở phào một tiếng, cúi xuống định nhặt chìa khóa lên, bỗng tôi trông thấy một thứ gì đó màu trắng đục đang cựa quậy.
Nheo mắt lại nhìn, sống lưng tôi lạnh toát.
Là một con giòi...!
Trước khi gã đàn ông nọ đến, tôi không hề nhìn thấy nó.
Có nghĩa là thứ này rơi ra từ người gã, đó cũng là lý do vì sao người gã lại bốc mùi hôi thối giống như xác chết phân hủy.
Tôi chợt nhớ đến cái vòng cổ của con mèo nhà Hoàng, những mối liên kết xâu chuỗi trong đầu tôi sau đó khiến chính tôi cũng phải rùng mình.
Nhưng dù sự thật có thế