Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Tín hiệu trong này kém hẳn, bầu trời nãy trong xanh giờ thì tối đen như mực. Cũng may toàn bộ động cơ của phi cơ hoạt động tốt nên tầm nhìn bên trong bình thường. Milquynus thích bóng tối trái ngược hẳn với chủng tộc của cô nên khi lạc vào trong này không khỏi lo lắng về việc sức mạnh có bị giảm sút hay không ?
Bay giữa một màn đêm tối tăm chỉ còn cách chờ đợi lúc đến nơi. Còn hiện tại. Để giải đáp cho nghi vấn, Rena liền đặt câu hỏi: " Chỉ có vũ khí của Vacrina mới có thể đấu lại với bọn chúng, đạn của phi cơ sao có thể giết được chúng ?"
Anh đứng lên rút khẩu súng được dắt vào trong người đưa sang cho cô: " Đạn bên trong khẩu súng được điều chế giống cái vừa rồi."
Rena mở súng ra, viên đạn màu vàng sáng loáng được phô bày. Một viên bé tí đã đủ để thắp sáng cả một khoảng. Hơn nữa , nguồn năng lượng bên trong đó cô cảm nhận có phần giống với sức mạnh của mình.
Ryvan tay cầm một viên đạn, khẽ bẻ đôi nó ra , một phần tử nhỏ bé như hạt cát đó sáng còn cái vỏ bên ngoài chỉ là lớp bao bọc : " Mấy tháng trước, trong một lần tìm kiếm xung quanh khu vực vương quốc bị chìm xuống, tôi đã phát hiện ra loại đá này. Mang về cho quân đội nghiên cứu, sau vài lần kết quả được cho ra đã có thể chốt được kết luận. Hỗn hợp có trong cấu tạo bên trong có khả năng kháng lại với sinh khí của bọn chúng ."
Trên đời, có loại đá này sao ? Cô đăm chiêu ngắm nghía vật thể mình nhìn thấy lần đầu tiên Anh khẽ chỉ lên viên đạn: " Đá này được dùng để tạo ra vũ khí nên sau khi vương quốc cô sáng chế đã quyết định đưa nó vào sử dụng. Cũng giống như viên đạn này, tôi đưa nó vào vũ khí của quân đội. Tính chất tương tự nhau."
Chẳng trách anh ta mới cho người của quân đội tham gia. Ngay từ lúc đầu, anh ta đã dàn dựng hết kế hoạch để tạo dựng một đội quân chống trống trả rồi sao. Nói vậy, mọi bước đi đều có hết trong mọi tính toán. Anh ta làm thế nào có thể thúc đẩy nhanh như vậy?
Ryvan lấy súng lắp lại như cũ, ngắm kĩ càng để xem có thiếu sót gì: " Tuy nhiên năng lượng quá nhỏ chỉ đủ để đánh bọn quái cấp thấp. Còn đối với cấp cao không có tác dụng. "
Có còn hơn không. Chỉ cần có nguyên liệu thì vấn đề ở thế giới con người sẽ được giải quyết hơn nửa. Cô có thể tập trung hơn trong việc luyện tập và xử lí chuyện cấp bách hơn.
Quanh chiếc phi thuyền nãy tĩnh tâm nguồn năng lượng đó lại được phát ra. Hóa ra là vậy, tồn tại được trong cái chiều không gian của bọn chúng phi cơ đã được lắp đặt kĩ càng hóa chất để kháng lại.
Hi vọng chuyến đi lần này lại được học hỏi thêm nhiều thứ. Giờ cô mới nhận ra bản thân chẳng biết gì nhiều cả, toàn phải đi nghe thông tin từ phía Trịnh Vực Khước, Leon thậm chí là cả anh ta. Tuy anh ta không thuộc Vacrina nhưng nguồn linh lực cũng ngang bằng với tất cả 5 hệ trong vương quốc
Một tiếng "uỳnh " bất chợt ập đến lao thẳng đến phi thuyền tạo sự rung lắc nhẹ. Ryvan và Rena ngồi yên trên đó cũng phải đúng dậy hết cả lên. Một tiếng khác lại đến, cơn chấn động tiếp diễn. Tiếp tục thế này phi cơ sẽ rơi sớm mất, thế thì sẽ mắc kẹt trong này. Không được, phải nghĩ cách
Rena quay sang nói với thanh âm vội vã: " Anh mau khởi động cái súng vừa nãy đi"
Ryvan phủ định lời nói của cô: " Số lượng đông, súng không làm gì được. Hơn nữa tầm nhìn bị che phủ, tầm ngắn bị hạn chế."
Bọn chúng ngay sau khi thấy có dấu vết của kẻ xâm nhập đã nhanh chóng tiến quân tới đây. Bất lợi đang nghiêng về hoàn toàn cô và Ryvan. Sự va đạp mỗi lúc một nhiều, cảnh báo màu đỏ hiện hữu trong phi thuyền lại rõ nét hơn. Rena nhận ra được độ mất cân bằng của phi thuyền đang ngày càng một mất .
Bên cạnh, Ryvan đang tạo mệnh lệnh tới máy chủ kích hoạt chế độ an toàn bảo vệ cho máy bay.
Cơ hội này đến lúc cho cô sử dụng năng lực của mình. Liệu sử dụng cái đó có được không?
" Tôi sẽ ra ngoài giao chiến, cô ở lại canh chừng. " Câu mệnh lệnh của anh phát ra khiến Rena còn chưa nắm được tình hình.
Hắn chạy ra ngoài, bị điên rồi sao. Đứng trên phi cơ giao chiến rơi xuống chỉ có đường chết. Tối om thế này thì nhìn được cái gì, điểm yếu còn là bóng tối. Nông nổi giây lát, cô chợt chạy tới , nắm lấy tay ngăn hành động của anh lại.
Lực yếu nhưng anh vẫn đứng khựng lại nhìn về phía chủ nhân của bàn tay đang hướng về phía mình đó. Đôi mắt phượng hoàng một mực luôn ánh lên sự thù hận về phía anh, giờ lại ẩn hiện một tia hoảng loạn.
" Anh ra đấy là tự sát đấy." Mí mắt cô không ngừng rung lên mấy lần tạo thành một hồi chuông cảnh báo lớn
Trên gương mặt được ví như tảng băn vĩnh cửu mãi chẳng tan đó lại đang dần rời sự chú ý của việc tấn công tới cô . Đối diện với diều bất thường Rena làm với mình, anh lên tiếng với khí thế lãnh đạm: "