Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Lá chắn cô duy trì tỏa rộng bao bọc khắp xung quanh con thuyền. Lượng quái tấn công vào, cô có thể cảm nhận từ chính rung chấn truyền tới. Mỗi đợt bọn chúng va vào đều sẽ khiến lá chắn yếu dần. Hơn nữa nơi đây tràn ngập bóng tối, nó khiến sức mạnh bị giảm rõ rệt. Để có thể tạo dựng một cái lá chắn khổng lồ trong một thời gian dài, đòi hỏi một nguồn sức mạnh lớn
" Lượng quái rất ít, cô có thể để mặc cho tôi xử lí, không cần phải sử dụng đến cách thức này để bảo vệ con thuyền " Anh lạnh lùng nói lên suy nghĩ của mình đối với việc làm được cho là ngốc nghếch của cô.
Thân thể mệt mỏi tựa vào người Ryvan đến sức lực để tự đúng dậy cô hết nổi. Cái miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt dần khép lại vì mệt mỏi vẫn còn đang cố gắng nói với anh: " Tôi đã nói rồi đừng có tùy tiện ra lệnh. Làm cái gì thì anh đừng có quản, miễn là bảo vệ cả hai an toàn là được...rồi"
Rena lịm đi ngay sau đó. Cô quá mệt và dường như gắng sức chống chọi rất khó khăn.
Ryvan ngắm cô gái lúc nào cũng chống đối anh , lúc nào cũng coi anh là địch thù, giương giương đôi mắt thù hận đó đang nằm ngủ li bì trong lòng anh. Miệng thì lúc nào cũng bảo muốn giết anh, muốn báo thù lại còn quan tâm.
Ryvan ôm cô lên để đầu dựa vào người mình, sải bước nhanh đi đến căn phòng ngủ phía sau của phi cơ, đặt thân hình bất động đó lên giường nhẹ nhàng. Cầm lấy chiếc chăn màu trắng tinh phía đầu giường , phủi mạnh phủ lên người cô.
Vài sợi tóc bạch kim vấn vương trên gương mặt mệt mỏi đó óng mượt như tơ hòa im lìm hòa vào cùng nhịp thở đều đều đang say giấc của cô. Đôi môi có phần nhạt nhòa đi, cái đỏ mọng không còn ẩn hiện nữa. Hàng mi dài đen khẽ rung lên sau cặp mắt đang nhắm chặt lại. Trạng thái này kể cả có chuyện gì xảy ra có lẽ chưa chắc có thể khiến được cô tỉnh dậy.
Ryvan lặng lẽ ngồi bên cạnh giường , nhìn cô. Cái sát khí đằng đằng khi giết quái vừa nãy đang dần thay thế bằng một điều gì khác.
Đôi đồng tử một xanh một đỏ đang phản chiếu cái trạng thái của anh ít khi xuất hiện nhất. Anh im lặng , không nói, không làm gì cả, chỉ có khuôn mặt đang dừng lại trên trạng thái của cô cùng với dòng suy nghĩ thầm lặng.
Được một lúc lâu sau hé dần cặp mắt nhắm chặt, Ryvan choàng dậy, quan sát mọi thứ . Mình đã ngất đi sao ? Sờ cái đầu choáng vàng đó hồi lâu, cô bật tung chăn rời khỏi giường, chạy vội đi tìm Ryvan. Cô tự trách sao toàn vào lúc mấu chốt thì mình lại có vấn đề.
Chạy đến phòng điều khiển không thấy. Màn hình còn tối đi. Nhận ra hình như phi cơ còn ngừng hoạt động .
" Cô tỉnh rồi ?"
Đằng sau vang lên giọng nói của anh. Cô ngoảnh lại, thấy tay anh đang cầm bộ đồ nghề. Mồ hôi khẽ làm thấm mái tóc màu đen tuyền. Chiếc áo khoác màu đen được bỏ ra từ lúc nào, lớp áo phông màu trắng hiện ra ướt nên có một số chỗ để lộ phần thịt của anh. Đôi mắt bị anh nhìn từ đầu đến cuối như dò xét thế , làm cô bất giác nói chuyện: "Anh đang làm gì ?"
" Phi cơ bị hỏng, cần sửa vài chỗ." Nói rồi, anh đến bàn điểu khiển, kiểm tra. Cốt yếu của cả cơ quan nằm ở đây, rất quan trọng, hỏng nặng suy ra toàn bộ phi cơ tuyên bố sẽ chết.
" Chúng ta đã đến nơi, cô có thể ra ngoài xem. " Anh nói vậy có hàm ý rằng cô mau đi ra chỗ khác đừng có đứng đây cản trở công việc. Nghe xong thừa biết, tưởng cô muốn ở đây cùng anh ta lắm chắc. Quay phắt người , đi nhanh ra khỏi phi thuyền.
Cả một vùng trời bị che lấp bởi những tán cây khổng lồ, cùng lắm khó khăn chỉ có thể thấy được vài tia sáng nhỏ nhoi khẽ xuyên qua. Những thân cây màu sắc đỏ sẫm đang hòa vào không gian đến cả vật thể khác cũng đang nhuốm dần một màu. Cô đến gần chạm vào chiếc lá được cho là có hình thụ quái dị cô ngắm suốt từ nãy đến giờ.
Khoảnh khắc cô chạm nó bắt đầu rung nhẹ rồi hai con mắt màu vàng từ từ xuất hiện nhìn về cô như là một người lạ . Tức thì những cái bên cạnh cũng bắt đầu có phản ứng. Một khoảng dài , mọi con mắt đều ló rạng. Nó không sáng rọi nhưng khi cả hội tụ tập thì đã làm nên một màn phản quang rọi. Có sự hiện diện của người lạ chúng nó đều cuống cuồng chạy đi mất .
Phút chốc khu rừng với thân cây trơ trọi lại dần hiện ra. Lá cây tồn tại như là một thư kí sinh trùng sống trên đó. Nơi này tồn tại ánh sáng và tồn tại thứ sinh vật sống lạ đến như vậy. trước đây cô luôn cho rằng Milquynus hòa vào bóng tối thì thế giới đó cũng chỉ có một màu tối đen. Ai dè lại có một nơi như thế này. Cả một khu rừng bao phủ, rộng lớn đẹp đẽ và hùng vĩ không khác gì Vacrina. Nhưng có lẽ bản chất bóng tối nên nơi này vẫn mang sắc