[Anh hùng cứu “mỹ nhân”]
Mập mờ tiếp tục lên men.
Đúng lúc bây giờ bầu không khí đã được ấp ủ vừa vặn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy người chơi trò chơi, thỉnh thoảng Tống Cảnh trả lời tin nhắn của vợ chưa cưới, hai cô gái thì chơi không giỏi lắm, Bùi Trì lại không có hứng thú gì nên vòng ba lại thuận lợi rơi vào trong tay Chu Tuấn An.
Lần này, anh ấy định sẽ mạnh tay hơn một chút.
Chu Tuấn An hắng giọng, ngữ điệu mập mờ: “Nụ hôn đầu tiên của các cậu là khi nào?”
Tống Cảnh cười: “Năm hai đại học.”
Đường Nam suy nghĩ một lát: “Hẳn là nghỉ hè năm nhất.”
Hứa Hạo Thiên vui tươi hớn hở: “Nhà trẻ!”
“…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại đến Cố Dao Tri.
Cô chớp mắt, có vẻ do dự: “Vẫn còn.”
“A… Còn à.” Sau đó Chu Tuấn An vỗ vào cánh tay Bùi Trì, thuận miệng hỏi không để ý lắm: “Còn cậu thì sao?”
Bùi Trì hơi khom người, cánh tay đặt trên đầu gối, cầm ly rượu trong tay không nhúc nhích. Khi anh không cười, khóe môi cong xuống tự nhiên lộ ra vài phần cảm giác lạnh lùng.
Trong ánh mắt của mấy người đang có mặt, lông mi của anh cử động rất khẽ, giọng nói không thể nghe ra cảm xúc gì.
“Tốt nghiệp trung học.”
Trong nháy mắt đấy, đột nhiên xung quanh rơi vào bầu không khí khó xử không thể giải thích được.
Ánh mắt Cố Dao Tri dừng lại vài giây trên khuôn mặt nghiêng của người đàn ông.
Sau đó lặng lẽ chuyển dời.
Chu Tuấn An đột nhiên đá Hứa Hạo Thiên dưới gầm bàn, trao đổi ánh mắt với anh ấy: Bùi Trì còn từng hôn cô gái khác nữa sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Hạo Thiên cũng ngạc nhiên đến mức sững sờ: Tôi không biết!
Chu Tuấn An: “…”
Khi một người bạn của Chu Tuấn An trong phòng tắt bài hát rồi thay đổi thành bài hát tiếng Quảng Đông rộn ràng thì Chu Tuấn An cũng nhân cơ hội này đổi đề tài: “Chà, chơi cũng gần đủ rồi, nếu không thì chúng ta hát một lát đi.”
Trò chơi kết thúc.
Đột nhiên Cố Dao Tri cảm thấy khát nước, cô vươn tay cầm cái ly trên bàn.
Tiếng hát và tiếng nhạc trong phòng ồn ào chói tai, Đường Nam ngồi bên cạnh tiến lại gần kéo tay áo cô, nhỏ giọng hỏi: “Nụ hôn đầu là chuyện gì thế?”
Cố Dao Tri dừng một chút, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: “Chỉ chạm khóe môi thì có tính không?”
Đường Nam nghi hoặc: “… Chắc là tính nhỉ.”
“À.” Cố Dao Tri cúi đầu xuống, nhấp ngụm rượu: “Tớ cho rằng không tính.”
…
Khi ra khỏi câu lạc bộ thì trời đã khuya rồi.
Chu Tuấn An gọi xe, chuẩn bị đưa từng nhóm bạn đi, thế nhưng chiếc xe mà anh ấy hẹn trước vẫn chưa tới, lúc này trên đường có một chiếc taxi, anh ấy vẫy lại cho hai cô gái lên xe trước.
Nghĩ rằng trời đã khuya mà hai cô gái lại uống rượu nên cảm thấy không an toàn lắm, sau đấy còn dặn dò vài câu.
Lại hỏi sống ở đâu?
Đường Nam nói địa chỉ.
“Ái chà, xa phết đó.”
Dưới ánh đèn bên đường, Bùi Trì đứng bên kia nói chuyện phiếm với mấy người bạn, anh mặc áo khoác đen vừa đẹp trai lại nổi bật trong đám người, lúc Hứa Hạo Thiên xuống lầu thì nhận được cuộc điện thoại, anh ấy vừa mới buông điện thoại xuống, Bùi Trì ở bên cạnh đã nghiêng đầu hỏi: “Cậu về nhà à?”
Hứa Hạo Thiên vô thức đáp: “Về chứ.”
Chu Tuấn An đứng bên đường nghe thấy lời này, nhớ ra gì đó, đột nhiên giữ cửa xe rồi quay đầu lại nói: “Ê Hứa Hạo Thiên, chẳng phải nhà cậu cũng gần quảng trường Thịnh Phong sao, đúng lúc tiện đường đưa hai bạn học nữ này về nhà.”
Nghe vậy, Hứa Hạo Thiên tùy tiện mặc áo khoác vào: “Được thôi.”
Sau đó phất tay với Bùi Trì: “Vậy tôi đi trước đây anh em.”
Bùi Trì ừ đáp lại.
Sau khi Cố Dao Tri và Đường Nam lên xe, Hứa Hạo Thiên cũng lập tức ngồi vào ghế phụ, chiếc xe khởi động, Cố Dao Tri không tự giác nghiêng đầu liếc nhìn bóng người trong gương chiếu hậu bên ngoài cửa sổ xe.
Chu Tuấn An nhìn theo chiếc xe rời đi, đang định gọi xe cho Bùi Trì.
Bùi Trì lại nhấc chân lên đi thẳng về phía bãi đậu xe.
“Không cần, xe của tôi đến rồi.”
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Chu Tuấn An, anh đi đến trước chiếc xe màu đen đậu bên ngoài bãi đậu xe, mở cửa sau và bước lên xe.
…
Trước cổng khu dân cư gần quảng trường Thịnh Phong, Cố Dao Tri và Đường Nam xuống xe, chào tạm biệt với Hứa Hạo Thiên rồi đi vào trong khu dân cư.
Đường Nam: “Hứa Hạo Thiên vẫn giống như hồi cấp ba, có tý mà đã cười, một câu đùa nhạt nhẽo cũng có thể cười suốt cả đường.”
Cố Dao Tri ừm một tiếng: “Cậu ấy rất thú vị.”
Vào tòa nhà căn hộ, nhấn nút thang máy.
Có lẽ là vì hôm nay gặp lại không ít bạn học cũ, Đường Nam không khỏi nhớ tới một chuyện thú vị khi còn học cấp ba: “Nè, cậu có nhớ có lần ở trong hẻm nhỏ gần trường học, là lần cậu gặp được Hứa Hạo Thiên đó, lần đầu tiên tớ nhìn thấy có người có thể cười tới mức đó.”
Trong lúc nói chuyện, dường như có hình ảnh xuất hiện trước mặt Đường Nam, cô ấy vỗ cánh tay cô, bả vai không khỏi run rẩy: “Đúng vậy, trông ngu ngu ngáo ngáo.”
“…”
Cố Dao Tri cũng nhớ ra chuyện đó, cười theo vài tiếng.
Bọn họ lên lầu đi vào trong phòng mà Đường Nam còn đang nói về chủ đề này: “Đúng rồi, lần đó xảy ra chuyện gì thế?”
Cố Dao Tri treo túi xách lên giá áo, cô dừng lại một lát rồi nói: “Là bởi vì hiểu lầm một chuyện.”
“À, tớ nhớ rồi.” Đường Nam nhìn cô: “Chính là lần cậu dũng cảm làm việc nghĩa đó đúng không.”
“Ừm.” Cô thay dép lê đi vào trong phòng.
Đường Nam thừa dịp lại nhớ tới, cũng không biết cô ấy có nhớ chính xác hay không nữa.
Hình như sau sự kiện nhầm lẫn kia, ở trong trường học, Bùi Trì bắt đầu thỉnh thoảng xuất hiện xung quanh Cố Dao Tri.
Đường Nam cười cười: “Khi đó cậu cũng to gan thật đấy, chỉ có một mình cậu mà…”
Còn chưa dứt lời thì điện thoại di động trong túi quần đã vang lên.
Thấy là cuộc gọi của bạn trai, ngón tay Đường Nam nhanh chóng lướt trả lời, nhảy nhót chạy đến cửa sổ bên ban công nói chuyện phiếm.
Cố Dao Tri nhìn cô ấy, mím môi nở nụ cười, trở lại phòng ngủ, cô cầm bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Cô bị chóng mặt sau khi uống rượu, hơi nóng bốc hơi khi tắm nước nóng giúp cho cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cố Dao Tri cầm khăn lau tóc vài cái, đứng trước gương sấy tóc.
Cô nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương.
Không trang điểm, gương mặt mộc mạc có vài phần dáng vẻ của thời thiếu nữ, cô không khỏi nhớ tới chuyện mà vừa rồi Đường Nam đã nói.
Đó là trước ngày kỷ niệm thành lập trường, sau khi tan học bởi vì Cố Dao Tri và Đường Nam phải tập luyện tiết mục mà về trễ, bọn họ đang từ trường học đi ngang qua con hẻm cụt thì nghe thấy có tiếng cười nói của nam sinh truyền đến từ hướng đó, thỉnh thoảng xen lẫn vài câu chửi thề.
Cô lơ đãng nhìn về phía đó, bước chân không tự giác được mà ngừng lại.
Ở đầu hẻm, mấy nam sinh đứng bên tường, đồng loạt nhìn về phía một nam sinh đang ngồi dưới đất.
Ánh sáng lờ mờ khi hoàng hôn, từ góc độ của cô nhìn sang thì không thể thấy rõ thẳng mặt của nam sinh kia, anh cúi đầu, mũ áo khoác che khuất một bên mặt, cả người cong lại dựa vào tường, một chân chống lên, cánh tay đặt trên đầu gối.
Tay áo anh xắn đến khuỷu tay, trên cánh tay hơi sưng đỏ giống như là trầy da, bởi vì làn da nam sinh trắng nõn nên vết đỏ lại càng thêm rõ ràng.
Lúc này Cố Dao Tri nhìn thấy một nam sinh đứng đầu trong đám đó đột nhiên đến gần người kia một bước, cúi người xuống, vừa cười vừa vỗ vào vai người kia.
Đường Nam chú ý thấy cô sững sờ không đi thì quay đầu lại hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Cố Dao Tri dán mắt vào đầu ngõ: “Hình như bên kia có người bị bắt nạt.”
Đường Nam nhìn theo tầm mắt cô, cô ấy còn chưa thấy rõ thì Cố Dao Tri đã đột ngột kéo tay cô ấy, quay đầu nói với cô ấy: “Đường