[Lấy lòng]
Những suy nghĩ trôi về phương xa dần được thu hồi.
Trong tầm mắt, người đàn ông không nói lời nào trước ánh mắt thẳng thắn của cô gái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật may là như vậy, nếu lúc này anh đâm chọc người ta, cô gái này da mặt mỏng nhất định sẽ chống đỡ không nổi.
Lại qua mười phút sau, Chung Hoài Lễ xuất hiện trong phòng triển lãm, tuổi đã ngoài năm mươi nhưng vẻ mặt ông vẫn minh mẫn hồng hào như cũ. Trong khi đang nói chuyện với Bùi Trì, ông vô tình nhìn thấy Cố Dao Tri ở cách đó không xa, sau đó ông nói với Bùi Trì câu gì đó rồi cất bước đi đến chỗ cô.
Cố Dao Tri đứng dậy tiến lên mấy bước nghênh đón ông, khẽ cười nói: "Thầy."
Cố Dao Tri từ năm mười tuổi đã theo Chung Hoài Lễ học hội họa. Cô thuộc nhóm học trò đầu tiên của ông, ông cũng xem như là bậc cha chú đã nhìn cô trưởng thành, tình nghĩa thầy trò vô cùng sâu đậm.
"Về khi nào thế?"
“Hôm nay ạ.” Cố Dao Tri đưa quà cho thầy.
Chung Hoài Lễ nhận lấy, cười tủm tỉm quan sát cô gái trước mặt, cuối cùng cũng cố định tầm mắt trên mặt cô, ân cần nói: “Trưởng thành rồi nhưng dáng vẻ trái lại không thay đổi chút nào cả, vẫn là cô bé ngoan ngoãn ngày đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Dao Tri hai mắt cong cong: "Thầy cũng không thay đổi gì cả, vẫn phong độ ngời ngời như trước."
Chung Hoài Lễ cười mấy tiếng, nhớ ra điều gì đó, do dự nói: "Lát nữa thầy có một cuộc họp…"
Khi đang nói chuyện ông nhìn về phía người đàn ông anh tuấn bất phàm phía sau, quay đầu lại vỗ vào bả vai Cố Dao Tri: "Đi, em theo thầy qua đây."
Cố Dao Tri đi theo thầy đến trước mặt Bùi Trì.
Chung Hoài Lễ: "Bùi công tử, đây là học trò của tôi, không phải người ngoài. Nếu anh không phiền, có thể để con bé cùng đến phòng tiếp khách không?"
Nghe vậy, Bùi Trì mặt mày lạnh nhạt liếc nhìn Cố Dao Tri nhưng chỉ dừng lại một giây rồi rời đi ngay, gật đầu nói: "Tôi không để ý đâu, cứ theo ý ông Chung."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi vào phòng tiếp khách, Cố Dao Tri ngồi đối diện với người đàn ông.
Cô có thể hiểu rằng thầy và cô đã lâu không gặp nên thầy không nỡ để cô đi nhưng cô cảm thấy hơi không được tự nhiên khi phải ở cùng một chỗ với Bùi Trì.
Điều khó khăn hơn nữa là Chung Hoài Lễ mới đi ra ngoài một chuyến. Chỉ còn lại hai người trong căn phòng nhỏ, tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường vang vọng bên tai. Bầu không khí yên tĩnh lộ ra sự gượng gạo nhàn nhạt.
Cố Dao Tri lặng lẽ ngước mắt lên liếc nhìn người đàn ông ở đối diện.
Anh đã cởi áo vest ra, lưng dựa vào sofa, cúi đầu tùy ý lướt điện thoại. Mấy sợi tóc hơi tỏa ra che kín chân mày, vẻ mặt bình tĩnh, một đôi chân dài thoải mái duỗi ra trên mặt đất.
Hoàn toàn khác với trạng thái của cô, muốn bao nhiêu nhàn rỗi có bấy nhiêu nhàn rỗi.
Thực ra khi ở phòng triển lãm lúc Chung Hoài Lễ giới thiệu cô, lúc đó cô đã tự hỏi liệu Bùi Trì còn nhớ mình hay không nhưng nhìn bộ dạng này của anh, có vẻ cũng giống như lần gặp trước ở sân bay, đã không còn nhớ gì rồi.
Nhưng dù sao cũng đã nhận ý tốt của người ta, Cố Dao Tri do dự một chút rồi nói: "Bùi công tử, lúc trước ở sân bay, rất cảm ơn ô của anh."
Người đàn ông không ngước mắt lên, lực chú ý dường như bị thứ gì đó trong điện thoại hấp dẫn, ngón tay thon dài chậm rãi trượt trên màn hình điện thoại.
Vài giây sau, anh miễn cưỡng nói: "Không có gì."
Hóa ra vẫn chưa quên.
Chẳng qua nhìn thái độ này của anh, Cố Dao Tri có thể cảm thấy được rằng anh hình như không quá để tâm đến người khác.
May mà một lát sau, Chung Hoài Lễ đã quay trở lại, đặt chiếc khay trong tay lên mặt bàn, cầm ấm trà rót một chén trà táo tàu đưa cho Cố Dao Tri rồi quay sang giải thích với Bùi Trì.
"Đứa học trò này của tôi quanh năm ở nước ngoài. Khó khăn lắm mới trở về một lần, nó rất thích uống trà do tôi tự tay pha, để Bùi công tử đợi lâu rồi."
“Bùi công tử muốn uống một chén không?” Chung Hoài Lễ hỏi.
Nghe vậy, ánh mắt của Bùi Trì rơi vào tay Cố Dao Tri trong giây lát, anh dời tầm mắt, khách khí nói với Chung Hoài Lễ: "Không cần đâu, cho tôi nước lọc là được."
Đây là lần đầu tiên Cố Dao Tri thấy Bùi Trì đối xử tôn kính với người khác như vậy. Kế đó khi nghe họ trò chuyện, cô đại khái đã hiểu lí do.
Hóa ra Tập đoàn Bùi thị đang muốn đẩy mạnh hạng mục triển lãm, muốn mời Chung Hoài Lễ tổ chức triển lãm tranh cá nhân. Mà triển lãm thương mại là một lĩnh vực mới của tập đoàn Bùi thị đang hướng tới, có thể mời được một họa sĩ nổi tiếng như Chung Hoài Lễ sẽ rất có lợi cho kế hoạch tiếp theo của tập đoàn.
Trà có hơi nóng Cố Dao Tri bưng chén uống từng ngụm nhỏ, nhìn hai người đối nói chuyện một hồi chắc cũng đã xong, Chung Hoài Lễ ôn tồn nói: “Được, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận."
Chủ đề tiếp theo không biết tại sao, đột nhiên lại bàn đến cô.
"Nếu như tôi nhớ không lầm, Tiểu Tri, em và Bùi công tử đều là cựu học sinh của Trường THPT số một thành phố Lăng nhỉ? Hai người trạc tuổi nhau, chắc hẳn đã gặp nhau ở trường rồi chứ?"
Khuôn mặt hiền từ của Chung Hoài Lễ lộ ra vẻ tò mò: "Bùi công tử như này chắc hẳn là nhân vật nổi tiếng trong trường, em có ấn tượng gì không?"
Câu hỏi không ngoài dự liệu này đến quá bất ngờ khiến cô không kịp đề phòng.
Cố Dao Tri sửng sốt, hơi cong khóe môi, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu nói không có ấn tượng gì, vậy thì rất bất lịch sự.
Nếu như nói thật, vậy không phải là vạch trần chuyện lúc trước cô giả bộ không quen biết anh hay sao.
Lông mi cô run run, lúc này cô gần như không dám nhìn phản ứng của Bùi Trì. Trong dư quang cô liếc thấy ngón tay thon dài của người đàn ông đang gõ nhẹ lên thành cốc thủy tinh, tựa như đang đợi câu trả lời của cô.
Sau khoảng vài giây, phía đối diện truyền đến một tiếng cười nhẹ.
Bùi Trì: "Là bạn cùng trường, lớp bên cạnh."
Cố Dao Tri vô thức ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm đó.
Chung Hoài Lễ không nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn, ông chỉ cười haha nói: "Vậy cũng thật là duyên phận đó."
Lúc này, Cố Dao Tri chợt nhận ra.
Cho nên từ buổi sáng anh đã nhận ra cô, chỉ là anh không nhận nhau với cô mà thôi.
"..."
Cố Dao Tri suy nghĩ đến tình hình hiện tại, thầy vẫn còn ở đó, cô phải giữ thể diện. Vậy nên cô mím môi, duy trì giọng điệu không quá thân quen mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp."
Ánh mắt Bùi Trì dừng trên mặt cô không nhúc nhích, trong ánh mắt lạnh lùng của anh có một tia cảm xúc mà cô không hiểu được chợt lóe lên, sau đó từ đôi môi mỏng của anh nói ra mấy chữ.
Giọng điệu lộ ra mấy phần thờ ơ: "Hi vọng cô vẫn khỏe."
…
Cuộc họp của Chung Hoài Lễ được lên kế hoạch vào lúc tám giờ. Ngay trước thời điểm đó, cô cũng vừa nhận được một tin nhắn từ Đường Nam. Cô chào tạm biệt thầy, từ phòng tiếp khách đi ra ngoài.
Trong hành lang, Cố Dao Tri đi ở phía sau.
Người đàn ông phía trước có đôi chân dài,