Mua màng thầu xong, liền đi một mạch về đến chỗ Mạt Ngư. Vừa bước vào khách điếm liền thấy Lý Thẩm vui vẻ ngó nghiêng ngoài cửa, vừa thấy nàng liền hớt hải chạy ra.
"Tử Hà, ta...Ta tìm thấy các loại dược liệu mà cô nói rồi. Hiện giờ có thể chữa khỏi bệnh rồi, thật tốt."-Xem ra mẫu thân Mạt Ngư rất thân thiết với Lý thẩm, đến mức lại có thể ra tay độc ác như vậy. Trong lòng Tử Băng không khỏi cười lạnh. Chuyện gì cũng đều sẽ có cái kết của nó thôi.
"Dược liệu đâu, đưa ta xem."-Nàng ảm đạm nhìn bà ta hỏi.
"Được, để ta đi lấy."-Lý thẩm gật đầu một cái liền đi vào trong.
Nàng đi tới một chỗ khuất, ngồi xuống, bỏ túi màng thầu lên bàn. Không biết Mạt Ngư ngồi vào khi nào, nàng ta liền cảm thấy chột dạ.
"À... Ờ...."-Ấp a ấp úng vẫn không biết nói cái gì.
"Ngươi là cố ý sắp đặt."-Nàng không nhìn nàng ta mà nhìn ra ngoài đường phố náo nhiệt, hỏi.
"Xin lỗi, ta... Ta thực sự muốn giúp ngươi kiếm tiền, cũng muốn... "
"Ta không muốn người khác nhúng mũi vào chuyện của ta, đặc biệt là chuyện ta không biết"
"Được"-Mạt Ngư miễn cưỡng gật đầu.
Đúng lúc Lý thẩm đi ra, trên tay cầm theo một cái túi gấm. Đi tới chỗ nàng tồi đặt lên bàn.
"Cô xem xem đúng chưa, ta dặn thái y giúp ta tìm."-Lý thẩm nhìn nhìn nàng nói.
Nàng vẫn chăm chú vào đống lộn xộn ở trên bàn. Thấy có gì đó khác lạ, cầm trên tay một ít lá khô, liền ngẩng đầu hỏi.
"Hình như ta không có dặn bà lấy cái này."
"À... Thật ra thái y bảo loại này là Diệp Linh Thảo,có thể bổ dưỡng giúp cơ thể, chỉ là loại thuốc vặt thôi. "-Lý thẩm tùy tiện lấy cái cớ nói với nàng.
Thâm tâm bà ta rốt cuộc làm bằng gì vậy chứ, loại này mà là thuốc bổ, thì chính là bổ để cho người ta chết sớm. Rốt cuộc, mẫu thân Mạt Ngư làm gì mà để bà ta oán hận như vậy. Mặc dù đã biết là ai hạ trùng độc, nhưng nàng vẫn chưa nói ra. Mà vì sao nàng biết ư? Hiện giờ vẫn chưa thể nói.
"Ừm, vậy bây giờ