Kim Cương Thể tức là đao thương bất nhập, ngoại lực bất xâm - trên giang hồ hiện tại chỉ có hai người được cho là đạt đến cảnh giới này: phương trượng Thiếu Lâm và bang chủ Cái Bang.
Thực ra còn một người nữa gần như đã là Kim Cương Thể vừa mới chết tươi: Trọng Yên - mặt ngoại lực bất xâm quá rõ ràng rồi, bà ta chỉ bắt đầu bị thương khi nội công trong cơ thể bộc phát quá sức tới nỗi xé rách thịt da. E rằng trước khi bị Khuynh Tự khống chế và Lý Thương Lan cắt cổ, kinh mạch toàn thân Trọng Yên đã nát hoàn toàn.
Tại sao lại vậy? Bởi vì bà ta ở trong không gian công kích của Thiên Cương Địa Sát Chiếu trận, hấp thụ công lực từ trận đồ quá nhiều, kinh mạch như hệ thống ống dẫn có lỗ thủng mà không ngừng bị dồn đổ nước vào - khi đã mệt mỏi, nó vỡ nát.
Còn Mạc Tử Liên lợi dụng Thiên Cương Địa Sát Chiếu trận hòng luyện công đúng như Dược lão nói. Y hấp thụ công lực của trận để dấu ấn Mạn Châu Sa trên người hoàn toàn hóa trắng.
Y đã nói với ca ca trước khi nhập trận: trong tín ngưỡng Điệp Cách, Mạn Châu Sa đỏ rực tượng trưng cho cái chết, còn Mạn Đà La trắng ngần có ý nghĩa tái sinh.
Cái chết - tức là thời gian ngừng lại, vĩnh viễn mang một hình dáng: tựa như y trước đây bị mắc kẹt trong dáng vẻ mười sáu, mỗi lần hấp thụ ngoại công đều bị nội lực Mạn Châu Sa cắn nuốt hết sạch, chẳng được ích lợi gì.
Song, cảnh giới Mạn Đà La hoàn toàn khác biệt. Là Tái sinh - nó hấp thụ ngoại công rồi chuyển hóa thành nội công của y. Khác hẳn Mạn Châu Sa, Mạn Đà La chẳng những không kìm hãm mà còn nuôi dưỡng nguyên khí và bồi bổ sức sống cho người luyện.
Trước đây y bị kẹt ở cảnh giới Mạn Châu Sa mãi tới khi bị Đoạn Hồn hương của Y Nhã kíƈɦ ŧɦíƈɦ phản phệ - khi này y mới hiểu tại sao tâm pháp yêu cầu luyện song tu - nói trắng ra là nó đòi hỏi việc giao hợp. Giao hợp giải phóng nguyên khí, đây là hành động cần thiết để khai mở cảnh giới Mạn Đà La.
Khụ... lúc Mạc Tử Liên giác ngộ, có thắc mắc hỏi làm sao ca ca biết 'cái cách rất là này nọ' để cứu y thì huynh ấy đáp là được Phí đạo trưởng chỉ điểm.
Y mông lung, mờ mịt hỏi: "Ca ca tin người vậy? Lỡ có cách khác thì sao?"
Hắn suy nghĩ một chút rồi bảo: "Phí đạo trưởng nói thân thể đệ hơi kém. Ta cũng cảm thấy đệ sẽ không chịu nổi."
Y nín lặng nghiến răng ken két, nhất thời oán hờn Tẩy Trần đạo trưởng, dĩ nhiên là sau đó phải chứng minh bản thân không hề kém!
Thực ra dù giác ngộ, y vẫn mơ hồ trước việc đột phá cảnh giới, không biết chắc nó sẽ xảy ra thế nào, võ học bao la mà y dính phải thứ tâm pháp quái quỷ này. Nhưng y vẫn phục rằng tâm pháp Mạn Châu Sa đúng là do một Vu sư viết ra, từng ý nghĩa đều gắn với tín ngưỡng Điệp Cách.
Và khi đột phá cảnh giới, viễn cảnh y lo lắng nhất đã xảy đến. Ca ca của y đã đau khổ biết dường nào... Mạc Tử Liên này quyết không để ai động vào ca ca.
"Liên Nhi..." Quân Huyền thở hắt ra, chạm vào bàn tay đang ôm eo mình: "Ta đã..."
"Huynh đã cái gì?" Mạc Tử Liên cắt đứt lời hắn, ngang ngược tuôn một tràng: "À thì huynh đã ăn với ta, đã nằm với ta, đã gọi ta là phu quân. Người Tư có câu gì như 'cưới rồi theo phu' nhỉ? Huynh coi, chúng ta bái đường động phòng cả rồi, hiện tại ta ở ngay đây mà huynh muốn mở miệng nói giúp người khác thì ném mặt mũi phu quân huynh đi đâu?"
Nói đến vế cuối thì khẩu âm của y chợt thay đổi, hơi cắn răng kéo dài một tiếng rít bén nhọn.
"Đệ..."
Quân Huyền luôn quen với Liên Nhi dịu ngoan, bây giờ y đột ngột gai ngạnh nói vậy, hắn ngơ ngác như một đứa bé không biết vì sao bị mắng.
Cánh tay lại càng siết chặt eo hắn, Mạc Tử Liên trẻ nít tra vấn: "Lẽ nào phu quân của huynh còn chẳng đẹp bằng hai ông lão, hửm?"
Bấy giờ Quân Huyền hoàn hồn, từ mang tai xuống tận dưới cổ đều đỏ bừng bừng, muốn né khỏi y. Mạc Tử Liên biết trước chớ, đắc ý kìm chặt không cho hắn thoát.
"Nói linh tinh..." Quân Huyền xấu hổ vô cùng che mặt, ngón tay cũng ửng hồng, hận không thể đào lỗ chui xuống.
Hai ông lão nào đó: "..."
Dược lão phất tay áo bỏ đi, hung tợn sập cửa.
Tịnh Vô thầm khen ngợi khả năng tự biên tự diễn của Mạc Tử Liên: từ việc quang minh chính đại về nghĩa khí giang hồ mà bị y bẻ cong veo thành chuyện vợ chồng đóng cửa bảo nhau luôn.
Mạc Tử Liên hất cằm nói với Tịnh Vô: "Ông muốn tự cút hay ta tiễn ông cút?"
"A di đà Phật, Quân thí chủ không uống Tỏa Kim Cô thì bần tăng trở về biết ăn nói thế nào với phương trượng?" Ông cực chẳng đã kéo căng khóe miệng.
"Thì ông về cứ bảo là bị ta dẫm nát thuốc rồi."
Tịnh Vô luồn tay vào cà sa lấy ra một hộp khác: "Khụ, phương trượng sợ bần tăng đánh rơi nên đưa tới hai viên lận."
Lưỡi đao trên đầu roi tức khắc quất đến hòng cướp đoạt hộp gỗ, Tịnh Vô lách mình một cái, tràng hạt trên cổ đập vào làm roi bắn ngược lại. Mũi chân đạp xuống, trong chớp mắt ông xông lên trước người trẻ, năm ngón tay khép lại đánh ra Thiết Sa chưởng. Và để chứng minh lời của Dược lão, Mạc Tử Liên xoay vai dùng hông đỡ đòn, cổ tay giật ngược - roi da như rắn uốn mình móc vào tràng hạt, siết lấy cổ Tịnh Vô.
Bàn tay Tịnh Vô kịp thời nắm tràng hạt, sợi dây bị hai lực trực đối tác động vào liền đứt, hàng chục hạt gỗ tròn vo văng tứ tung, va đập lách ca lách cách. Ánh mắt ông bấy giờ nghiêm túc, sải vai căng ra. Mạc Tử Liên lướt mũi chân như rắn trườn, nhảy qua cửa sổ, lưỡi đao bắn lên móc vào lan can tầng trên. Tịnh Vô nhảy lên bậu cửa đánh chưởng xuống. Y cong chân đá về sau, lắc roi cho đao trượt ra, thả cả hai rơi xuống đất.
"Đệ thả ta ra!" Quân Huyền nghe tiếng khớp xương của y, lo lắng.
"Suỵt, phu quân huynh biết phải làm gì." Y dám cười.
Bởi vì góc phố tấp nập, Mạc Tử Liên chạy chưa đến năm bước là Tịnh Vô đã áp sát, nhanh chóng thu roi, y tuốt Trường Dạ ra tiếp chiêu - mạch máu chạy dọc cánh tay gồ lên trước áp lực. Lưỡi kiếm trượt ngang bàn tay Tịnh Vô, xoay vòng làm ngón út tì vào má kiếm, chém ngược xuống - hai luồng công lực đối kháng thổi căng không khí, khuấy tung cát bụi.
"Á!" Mọi người xung quanh hoảng sợ né tránh.
Tịnh Vô lùi về sau, nhấc chân mày nhìn đối phương xoay kiếm về đúng chiều.
"Đó là..."
"Là Trảm Nguyệt đao." Thu Nhậm che nắng trên mắt, tiếp lời Lý Thương Lan: "Mạc Tử Liên dùng trường kiếm đánh ra Trảm Nguyệt đao."
"Đối thủ là ai vậy?"
"Ta chưa từng gặp hòa thượng đó."
Lý Thương Lan kéo y về bàn: "Biết là sư huynh thích xem đánh nhau nhưng thức ăn sẽ nguội mất." Hắn gắp một miếng thịt thỏ nướng đến môi y, mỉm cười ngắm y ăn: "Võ công của Mạc cốc chủ trước giờ rối rắm kỳ dị, chẳng nhìn ra là công phu nào. Kỳ thật sư huynh đã hiểu ra từ lâu phải không?"
"Mạc Tử Liên không có công phu nhất định, y phối hợp nhiều loại võ công khác nhau." Thu Nhậm nói: "Vậy nên một cây roi trong tay Mạc Tử Liên có thể trở thành một dải lụa, một thanh kiếm trong tay Mạc Tử Liên cũng có thể trở thành một thanh đao."
Lý Thương Lan gật gù: "Rất ấn tượng."
Nhưng dĩ nhiên vũ khí và công phu có mối liên hệ mật thiết với nhau, dù ấn tượng thì cũng chưa chắc là mạnh.
Quãng nghỉ ở ngoài kia kéo dài liên tục mấy phút, Tịnh Vô rút cái cán cuốc gần đó ra, niệm a di đà: "Mạc thí chủ có cân nhắc thả Quân thí chủ ra chăng?"
"Mạc Tử Liên!" Quân Huyền cáu đến gọi thẳng họ tên y.
Mạc Tử Liên dù thấy ánh mắt đối phương nghiêm nghị nhưng vẫn siết chặt tay. Quân Huyền giận mà bất lực, sức mạnh của y tăng lên rất nhiều sau khi đột phá cảnh giới, vả lại hắn sợ làm y bị phân tâm.
Tịnh Vô lần nữa bắt đầu, Mạc Tử Liên dùng kiếm pháp của ca ca, chiến ý tụ lại giữa mi gian, giác quan và phản xạ nhạy bén như rắn săn mồi, hàn quang đan xen trùng trùng, dây chuông trên y phục leng keng đệm nhạc. Xung quanh từ bao giờ đã có nhiều người giang hồ vây xem.
Mũi chân móc vào, đè cán cuốc xuống, Mạc Tử Liên uốn cong người vung kiếm đâm. Tịnh Vô duỗi tay áo tăng nuốt vào lưỡi kiếm, tóm chặt phần dư ra, gầm nhẹ nhấc cán cuốc đánh vào lưng y.
Mạc Tử Liên kinh ngạc, dù không thấy đau nhưng xương cốt chấn động, nội lực vùng lưng chảy tán loạn lan tỏa xuống hai chân, suýt làm y khuỵu ngã. Quân Huyền lo sợ ôm eo y.
Song phương rơi vào thế giằng co nội công. Tịnh Vô nắm lưỡi kiếm bằng tay không mà chẳng chút sứt mẻ, từ nãy tới giờ chỉ mới di chuyển ba bước chân, ung dung niệm Phật hiệu.
"Kim Chung Tráo!" Có người kích động hét tên chiêu thức.
Mọi người liền ồ lên tán thưởng Tịnh Vô: "Cao tăng này là ai vậy?", "Vãn bối bái phục!", "Lợi hại! Lợi hại!"... Song song đó, cũng có lời bàn tán ác ý về Quân - Liên.
"Mỹ nhân áo tím cũng đánh hay tuyệt vời nha!"
Mạc Tử Liên vừa nghe cái giọng này, khóe môi chếch cao, tia sáng tinh ranh lóe lên ánh mắt, lưỡi kiếm trong áo tăng rung lắc phát ra tiếng 'rắc'. Đoạn y lập tức đạp chân lùi lại, tóm dây cương một con ngựa chờ sẵn ở vòng ngoài, chạy biến trong sự ngỡ ngàng của bao người.
"Ủa?" Tịnh Vô vội vàng thọc tay vào áo tăng, móc ra hộp Tỏa Kim Cô còn lại vỡ nát.
Chết cha...
.
"Ha hả!" Mạc Tử Liên vừa cưỡi ngựa vừa cười ngặt nghẽo gục đầu vào hõm vai ca ca, mồ hôi trên gò má lấp lánh tựa lưu ly: "Tam Nhi, ngươi có thấy được mặt ổng không?"
Thập Tam cưỡi ngựa chạy lên, vỗ đùi cười lớn: "Trời ơi, người chẳng biết mặt lão thộn ra cỡ nào đâu! Chủ nhân của chúng ta lúc nào cũng ngầu nhất!"
Nghe vậy, Mạc Tử Liên lại cười một trận nắc nẻ muốn xóc hông, mãi mới nín được, y dựa cằm vào vai người phía trước: "Ca ca, vừa nãy phu quân huynh có ngầu không?"
Hắn không đáp.
"Ca ca... Ca ca, ca ca... Ca ca ơi..." Y nằn nì: "Huyền ca ca, phu quân huynh gọi nè."
Quân Huyền vẫn mím chặt môi. Mạc Tử Liên cọ cọ, vòng tay ôm eo hắn: "Ca ca không thể xuống giường là quên phu quân được..."
Quân Huyền