Viết ra rồi xóa, viết lại rồi lại xóa, cũng chẳng hiểu vì sao mình mãi không viết xong chương này.
Dịch bệnh phức tạp, lo âu dâng cao, mong các bạn luôn bình an, tâm hồn lẫn thân thể.
.
Mạc Tử Liên chống má nghe Thập Tam bật mí các kỹ xảo vốn liếng tới tận nửa đêm, nằm xuống liền mộng mị bòng bong, tờ mờ sáng đã nóng bức thức dậy, tẽn tò gần chết trốn đi tự xử. Sau đó y xăm xăm cặp nách ván giặt đồ ra chọi Thập Tam, bắt lột trần quỳ sám hối.
Tam Nhi trợn to mắt: ủa chi?
Cốc chủ hừ mạnh quay đi mà bức bối cứ anh ách trong ngực, cần phải xả.
Thế là Mạc Thất và Bát đang tất bật nấu bữa sáng thì bất ngờ bị chủ tử xông vào bếp đá bay ra ngoài. Tam định pha trò xoa dịu cơn quạu của cốc chủ cũng ăn mắng. Ngũ mới ngủ dậy đi thay ca nên chưa kịp nắm tình hình, vừa trèo lên xà nhà liền bị ai kia ném củ hành vào mặt. Mạc Nhị bị các anh em kéo áo đi gặp thằng út.
Tam Nhi cởi trần quỳ ván giặt đối diện với mười mấy con mắt của anh chị, ấm ức nói: "... Ta không biết gì thật mà."
.
Mạc Tử Liên một mình cặm cụi trong bếp.
Cục than ngửi thấy mùi thơm, giơ hai chân trước nhoài dậy cố ngó bàn bếp, chợt nhảy phắt, thoăn thoắt trèo lên vai y.
"Quỷ mèo mi..." Mạc Tử Liên cầm cái xẻng bếp hất nó ra, nó 'méo' một tiếng múa vuốt, cào trúng búi tóc rồi mắc kẹt, bối rối giật tóc y. Bị sức nặng của con mèo treo dưới đầu, y đau đến trợn mắt, bóp gáy quăng nó xuống đất.
Bao Hắc Tử trốn phía sau chạn bát, meo méo cãi lộn. Mạc Tử Liên cầm ghế đuổi nó chạy vòng vòng: "Miếng thịt khét đáng ghét!"
Đuổi mèo nhỏ đi, y sửa sang đầu tóc rồi tiếp tục rán thịt. Một hồi sau có 'mèo lớn' cũng bị mùi thơm dẫn dắt mò đến, dựa vào vai y lầm bầm: "Bảo bối... đang làm gì vậy?"
"Ôi ca ca, tóc huynh còn chưa chải kìa." Mạc Tử Liên gắp thịt ra đĩa rồi lau tay, quay lại vuốt tóc hắn. Quân Huyền ngửi mùi thịt rán, bất ngờ hỏi: "Đệ biết nấu ăn sao?"
"Mấy món đơn giản thôi ạ." Y dịu dàng nói: "Huynh thật là... Áo ngủ chưa thay, giày cũng chưa mang đàng hoàng mà đã chạy đi tìm ta rồi. Hôm nay ta tự dưng dậy sớm chứ không có gì hết. Ca ca rửa mặt đi rồi chúng ta ăn sáng, nhé?"
Quân Huyền suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu buông tay ra. Mạc Tử Liên bê cháo nấm và thịt rán, ăn kèm với cải muối lên bàn. Ca ca nhanh chóng trở lại, dường như khá nôn nao nếm thử tay nghề của y.
Quân Huyền gắp một miếng thịt: "Tay đệ có sao không?"
"Không sao ạ. Ta cắt không được đẹp lắm thôi chứ không sao hết." Mạc Tử Liên chọt lát nấm xiên xẹo trong bát, vừa ngượng ngùng vừa hồi hộp nhìn ca ca ăn, vội hỏi: "Được không ạ?"
"Chà... giỏi lắm." Đôi mắt hắn như có ánh sáng làm y hớn hở quá trời quá đất.
Sau bữa sáng, Mạc Tử Liên xách Diễm Dương ra ngoài sân để tiêu diệt mỡ. Quân Huyền hơi mệt nên cho phép mình lười biếng, dựa vào tràng kỷ đút mèo ăn. Con mèo mềm oặt vắt trên cánh tay hắn, bản mặt láo ơi là láo.
"Mi trêu y hoài vậy hử?" Quân Huyền nhéo tai nó.
"Mi - ao..." Bao Hắc Tử ôm tai.
"Xì!" Bạch Bồng đột ngột thò mặt vào dọa Hắc Tử té lộn mèo xuống đất. Quân Huyền mỉm cười xoa đầu nó, sờ trúng vảy ngược*, toàn thân rắn giật mình quắp lại, cắn phập vào tay hắn. Lực cắn rất mạnh, tưởng như xuyên qua bàn tay, mùi máu kíƈɦ ŧɦíƈɦ đồng tử hẹp dài co rút, con rắn bơm nọc độc, tham lam hút máu ừng ực.
* Tương truyền loài rồng có một cái vảy ngược sau gáy, đụng vào sẽ làm rồng nổi giận.
"Bạch Bồng!" Mạc Tử Liên thất sắc phi đến giật nó ra, cầm tay ca ca: "Huynh có sao không?"
"Ta... ổn..." Quân Huyền mềm nhũn phát âm mơ hồ, nào ngờ độc rắn mạnh như vậy. Mạc Tử Liên bắt mạch rồi nhẹ nhõm thở ra, song thấy hai lỗ răng sâu hoắm trên tay ca ca, thần sắc y lại tái mét đi, nổi trận lôi đình mắng con rắn: "Sao mày hư thế hả? Ta cho mày ăn không đủ no sao? Hay da mày đủ dày rồi?"
Bạch Bồng khiếp hãi cuộn tròn lại. Mạc Tử Liên giận dữ ném nó xuống đất, đá văng đi mấy thước, con rắn liền bỏ trốn, ở xa xa co rúm nhìn chủ nhân.
"Ít cũng phải nửa canh giờ nữa huynh mới cử động được." Y bế người lên, nhanh chóng trở vào trong đắp thuốc lên vết thương. Quân Huyền nghỉ ngơi một chút để lấy sức nói: "Ta quên Thiên Bạch Xà có vảy ngược như rồng, tại ta chạm vào nên nó mới kích động, đừng trách nó."
"Vâng. Loài này rất khát máu, cứ ngửi thấy mùi máu là sẽ mất kiểm soát." Mạc Tử Liên xoa bóp tay chân cho hắn: "Ta luyện Vu thuật trên Bạch Bồng từ lúc nó vừa nở ra nên mới chi phối được, chứ Thiên Bạch Xà là loài nguy hiểm nhất nhì trên sa mạc... Ơ, sao ca ca biết Thiên Bạch Xà?"
Quân Huyền thầm nghĩ: ta là tổ tông của nó đây.
Độc của Bạch Bồng dần ngấm làm cơ bắp của hắn thả lỏng, Mạc Tử Liên xoa tới đâu cũng thấy mềm mại, rất có cảm giác như ca ca đang tan ra. Y tranh thủ ôm người lên đùi nắn bóp cho sướng tay, cười nói: "Ca ca của ta thật mềm."
Quân Huyền không có sức trả lời, qua phần tư canh giờ mới miễn cưỡng nhúc nhích được một tay tóm lấy móng vuốt. Mạc Tử Liên bật cười vuốt tai ca ca, cúi đầu hôn, hắn như được gãi đúng chỗ ngứa, thoải mái híp mắt.
Chao ôi, từ góc độ của y thì có khác nào đang nựng một con mèo không cơ chứ.
"À." Mạc Tử Liên bỗng nhớ ra một việc, cầm Diễm Dương lên: "Ta muốn hỏi là... ừm, có phải ca ca đã nhờ Cái Bang đúc lại Diễm Dương không?"
Lập tức Quân Huyền ném một cái liếc sắc bén về phía y, nhạt nhẽo cười một tiếng.
Mạc Tử Liên liền đỏ bừng mặt như cà chua chín, xấu hổ gục đầu xuống vai hắn: "Ta đúng là đồ ngốc. Tới tận bây giờ mới để ý đến..."
"Ngốc chết mất." Quân Huyền tán thành: "Ngốc nghếch như đệ thì nên giấu vào tủ kính để ngắm thôi."
Y im thin thít cho bớt xấu hổ rồi mới dám hỏi: "Thế là... thế là mọi việc ta làm bấy lâu nay, Yến sư bá đều biết hết rồi ạ?" Đồ ngốc nhà mình! Sao tới tận bây giờ mới để ý đến sự thay đổi của Diễm Dương! Bang chủ Cái Bang đồng ý đúc lại kiếm tức tám, chín phần mười biết hết rồi. Bảo sao Yến sư bá tránh mặt mình... Lỡ sư bá đánh giá mình không đàng hoàng rồi không muốn gả ca ca thì sao? Không chịu đâu.
Quân Huyền hỏi ngược lại làm y hoàn hồn: "Đệ có biết vì sao giang hồ xưng Thiếu Lâm và Cái Bang là Nhị chấn không?"
Mạc Tử Liên gật gật đầu, dĩ nhiên có thể đoán ra đôi phần.
"Tư quốc thịnh hành Phật giáo, thiện nam tín nữ nhiều vô kể, Hoàng thái hậu và Thái hậu, cùng các phu nhân thế giá đều tin Phật. Chùa Thiếu Lâm đã có lịch sử trên núi Phật Thủ hơn sáu trăm năm, là đất thiêng hành hương của hàng vạn tín đồ, cơ nghiệp thâm sâu không thể lường được.
"Cái Bang có câu: 'thiên hạ tứ phương, non sông chuyển dời, không một thời nào vắng bóng Cái Bang', thứ bọn họ nắm giữ chính là tin tức. Bàn về tin tức, tuyệt đối không môn phái nào nhạy hơn Cái Bang. Nếu thừa nhận giang hồ xem trọng danh tiếng thì ai cũng phải nể Cái Bang ba phần. Thực ra có một câu nói đơn giản để tả Cái Bang..."
Quân Huyền thoáng dừng lại, rồi bảo: "Ở đâu có Cái Bang, ở đó có giang hồ."
"Thế nên hầu hết căn cơ của giang hồ thuộc về Nhị chấn, ái chà." Y xuýt xoa: "Còn Ngũ đại ạ?"
"Chuyện của Xuyên Sơn chúng ta không cần nhắc lại nữa. Về Tiêu Dao cung, trước thời loạn vốn cũng là một đại phái danh chấn giang hồ rồi dần xuống dốc trong chiến tranh, đến nay thường có giao dịch qua lại với quan trường, chân trong Hắc đạo khá sâu, tuy nhiên mãi vẫn không khởi sắc.
"Đao Khách trang do một tay Xích trưởng lão lập nên, không nhận danh 'hiệp', chỉ làm khách, uy tín trên giang hồ cực tốt, khiêm tốn có thừa, hai Võ Lâm Minh chủ liên tiếp đều xuất sư từ tay Xích trưởng lão - thực có thể xem là chẳng có chỗ nào đáng chê trách, tiếc..."
Quân Huyền đột ngột im bặt.
Đó là vết nhơ của cả chính đạo.
Mạc Tử Liên thầm lặng cảm khái: Xích trưởng lão làm người quá thận trọng, có được tất cả nhờ thận trọng mà sai cũng ở sự thận trọng đó. Nhưng cứ xem độ điên của Tôn chủ kia kìa, ai biết Phó gia còn những kẻ nào điên hơn, Xích trưởng lão kiêng kỵ bọn họ cũng có cái lý khó cãi.
Đúng là nước trong quá thì không có cá. Người sống trên đời đều từng làm vài chuyện không muốn nhìn lại.
"Nghê Mi lâu do cố lâu chủ Vân Tích Nhược dựng lên." Quân Huyền tiếp tục nói: "Nguyên thân là lầu dệt lụa, chỉ thu nhận nữ đệ tử, tuy rằng kín đáo nhưng rất năng nổ hành hiệp, cứu tế. Bởi vì Nghê Mi chỉ toàn nữ nhi nên giang hồ cũng khá giữ kẽ, ta không biết rõ về họ."
"Huynh mà có thể kể vanh vách về Nữ Nhi quốc thì ta sẽ nghĩ là ca ca của ta bị đánh tráo rồi mất thôi." Mạc Tử Liên chọt eo hắn cười ám muội: "Phải cởϊ áσ ra kiểm tra."
Quân Huyền cảm thấy quái lạ: mới qua một đêm mà sao Liên Nhi bỗng học được cách đùa giỡn lưu manh rồi? "Sự việc vừa qua của Nghê Mi ta cũng không muốn bàn luận nhưng ta cho rằng nó bắt đầu không lâu sau khi Lão các chủ chết."
"A?" Mạc Tử Liên ngạc nhiên: "Sao huynh lại nghĩ vậy?"
Y đinh ninh là Trọng Yên bị lão biếи ŧɦái hăm dọa cơ.
"Đệ đánh giá thấp người lập ra một môn phái như thế à? Lão các chủ ngu gì mà mạo hiểm cả cơ nghiệp Bồng Vân các vào chuyện đó. Đệ quên lý do hai người họ sát hại Vân cố lâu chủ rồi?"
"Là để chiếm đoạt điệu Vấn Thượng Gian!" Mạc Tử Liên chợt lóe lên một ý tưởng, "Chẳng lẽ lão biếи ŧɦái muốn học múa?"
"..." Quân Huyền phủ định: "Không đâu." Ngữ khí có chút bất đắc dĩ, "Bảo bối, đệ thực sự tin rằng Trọng Yên bị Lão các chủ chi phối sao?"
"Tức là..."
"Quan hệ giữa đôi bên là tình nhân bí mật, hoàn toàn không phải ép buộc. Ta nói rồi - Lão các chủ không ngu, chẳng qua Trọng Yên cao tay hơn. Thu đường chủ là người rõ về chuyện này nhất. Con bé Hạ Cẩn chính là kết quả giữa Trọng Yên và Lão các chủ."
Mạc Tử Liên có chút giật mình, y không ngờ ca ca sẽ sử dụng từ 'kết quả' với ngữ điệu lạnh lùng như vậy.
Nếu thực