Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Ra khỏi cổng thành Khai Nguyên chính là rừng Vạn Dục.
Ban đầu chỉ thấy lác đác vài cây, phần lớn là cây non mới trồng, càng đi vào sâu càng nhiều cây xanh, phóng tầm mắt ra xa không nhìn thấy điểm cuối.
Chuyến này đi ngoài Trịnh thị và hai nữ tì ra còn có một người hầu Phong Tiểu Nhã phái tới.
Hắn là một trong những người khiêng cán tre, tên là Mạnh Bất Ly, nghe nói còn một người khác tên Tiêu Bất Khí(*).
(*) Bất ly bất khí: không xa không rời.
Người tên Mạnh Bất Ly này tuổi khoảng ba mươi, người cao gầy, trầm mặc ít nói, cả quãng đường chỉ chuyên tâm đánh xe không nói lời nào.
Trước rừng dựng một tấm bia, Tạ Trường Yến nhìn thấy trên bia ngoài cái tên Vạn Dục còn một hàng chữ nhỏ: “Kế cho một năm chi bằng trồng lúa; kế cho mười năm chi bằng trồng cây; kế cho cả đời chi bằng trồng người(*).
Kế cho ngàn năm, có chăng là người hay cây?”
(*) Lấy từ câu “mười năm trồng cây, trăm năm trồng người” của Quản Trọng.
Tạ Trường Yến hỏi Mạnh Bất Ly: “Khu rừng này không phải trời sinh mà là nhân tạo?”
“Phải.”
“Lúc nào? Do ai trồng?”
“Thái thượng hoàng.”
Tạ Trường Yến đảo mắt: “Một mình thái thượng hoàng có thể trồng ra khu rừng rộng lớn thế này à?”
Mạnh Bất Ly lưỡng lự nửa ngày trời sau đó mới nặn ra mấy chữ: “Hợp sức quần thần.”
Tạ Trường Yến phì cười, buông rèm xe xuống: “Đa tạ, đi tiếp thôi.”
Trịnh thị hỏi con gái: “Sao con cười gian trá thế?”
“Sư huynh phái hủ mút này tới, mẹ có thấy huynh ấy đáp lời không, có thể nói một chữ thì tuyệt đối không nói hai chữ, nói được hai chữ thì tuyệt không nói đến chữ thứ ba.
Con muốn xem xem hôm nay huynh ấy sẽ nói được tổng cộng bao nhiêu chữ.”
“Làm càn.” Trịnh thị khiển trách một câu nhưng không thật sự truy cứu hành vi của nàng.
Đi tiếp nửa tuần trà, khu rừng phía trước có hàng rào bao quanh, thêm nhiều thủ vệ canh gác.
Mạnh Bất Ly trình lệnh bài ra thủ vệ mới cho qua, đồng thời dặn dò: “Bên trong đang có khách quý.
Cẩn thận ngựa của các ngươi một chút, đừng để chạy lung tung.”
Mạnh Bất Ly nhíu mày, “Ai?”
Thủ vệ đáp: “Hội Uý quận chúa và bạn của người.”
Mạnh Bất Ly không hỏi nữa, tiếp tục lên đường.
Tạ Trường Yến ghé tai Trịnh thị nói nhỏ: “Hội Uý quận chúa là con gái của Trưởng công chúa, biểu muội của bệ hạ, lớn hơn con ba tuổi, đã hứa hôn với con trai của Lễ bộ thượng thư Phạm Lâm Quân, mùa xuân năm sau sẽ cử hành đại hôn.”
“Xem ra ngũ bá đã kể hết những nhân vật trong kinh thành với con rồi.”
“Vâng ạ, chuyện của những người nổi danh này phải học một đống, toàn là nữ không ấy chứ.
Còn chuyện như của sư huynh thì không hề đề cập với con gì cả.” Tạ Trường Yến bất mãn nói.
Người nàng tò mò nhất bây giờ chỉ có Phong Tiểu Nhã.
Ví dụ như xương cốt của y còn đau không, võ công của y cao đến mức nào, trong nhà y có nhiều thê thiếp đến thế à? Những chuyện này nàng không tiện hỏi trực tiếp người ta.
Trịnh thị nhìn nàng, lời muốn nói lại thôi.
Bà ấy nhìn ra cửa sổ, chuyển chủ đề: “Hiện giờ chúng ta làm gì đây?”
Tạ Trường Yến nhìn ra ngoài, họ đã đến chuồng ngựa.
Trong chuồng có một con ngựa lông vàng mũi trắng mõm đen.
Vài người chăn ngựa đang chải lông đút cỏ cho nó.
Họ nhìn thấy Mạnh Bất Ly đến thì lập tức hành lễ: “Mạnh đại nhân.”
Mạnh Bất Ly bước lên sờ tai ngựa, gương mặt cứng nhắc cuối cùng có thấy nét hoà nhã dịu dàng.
Tạ Trường Yến tự xuống xe ngựa không cần tì nữ đỡ, nàng bước đến ngắm con ngựa này.
Tạ Trường Yến giỏi cưỡi ngựa bắn cung, đương nhiên cũng có hiểu biết về ngựa, vừa trông thấy nó nàng thích thú nói: “Ngựa tốt đấy.
Răng sữa mới mọc đủ, mới hai tuổi sao?”
“Hồi bẩm cô nương, hôm qua vừa tròn hai tuổi.”
Mạnh Bất Ly đưa lọ kẹo cho Tạ Trường Yến, nàng biết ý nhận lấy rồi đút mấy viên cho ngựa.
Con ngựa cúi đầu xuống ăn, còn liếm liếm tay nàng.
“Tính nó cũng tốt đấy.” Thông thường ngựa càng tốt thì càng kiêu ngạo.
Giống như con Kinh Trập của nhị ca Tạ Tri Hạnh trước nay chưa bao giờ cho người khác động vào nó, đến cả ăn cơm uống nước cũng phải một mình một nơi.
Dễ gần giống như con này thì thật hiếm thấy.
“Vâng, nó là ngựa quý của bệ hạ, ngoan ngoãn từ nhỏ rồi.”
Tạ Trường Yến thoáng ngẩn người: “Nó tên gì?”
“Hồi bẩm cô nương, nó vẫn chưa có tên, chúng ta tôn kính gọi nó là tiểu công tử.
Bệ hạ nói chờ cô nương đến ban cho nó một cái tên.”
Tạ Trường Yến hoàn hồn: “Đây là ngựa bệ hạ tặng cho ta?”
Nàng nhìn Mạnh Bất Ly, hắn gật đầu: “Phải.”
Tạ Trường Yến cụp mắt, trong lòng đủ mọi cảm xúc, không biết là vui hay lo.
Bệ hạ vừa tặng trạch viện vừa tặng ngựa, nhìn thì như rất có lòng nhưng thực tế khiến người ta khó lòng đoán được dụng ý.
“Cương bạc với mõm trắng, cỏ xanh yên cẩm tú.
Ngày mưa phùn gió thổi hoa rơi, quất roi uống chén Hồ Cơ thoả lòng.” Tạ Trường Yến sờ tai ngựa, “Vậy ngươi tên Thời Ẩm nhé.”
“Cô nương hay thật, đúng là nó thích uống rượu.”
Tạ Trường Yến mỉm cười.
Đúng lúc ấy, phía xa có người lên tiếng: “Ngựa thích uống rượu? Để ta xem nào!”
Tiếp đó, một đội ngũ xuất hiện trong tầm mắt, xung quanh là thị vệ, ở giữa là các thiếu nữ ăn mặc sang trọng, trông khí thế có hơn trăm người.
Đi đầu là một thiếu nữ mặc áo tím, khuôn mặt thanh tú sáng sủa.
Theo sát phía sau là một thiếu nữ áo xanh cực kỳ xinh đẹp, da trắng như tuyết, đuôi mắt cong cong, dưới mắt trái có một nốt ruồi lệ, tuổi chừng mười sáu mười bảy.
Mạnh Bất Ly bỗng quay đầu nhìn Tạ Trường Yến, ánh mắt như có chút cảm thông.
Lúc Tạ Trường Yến còn đang lấy làm lạ thì thiếu nữ áo tím đã đến nơi, nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, cười nói: “À, đây là con tiểu công tử của hoàng huynh sao? Cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng rồi.
Mau, lấy rượu qua cho ta, ta đút cho nó uống xem sao.”
Người chăn ngựa không dám trái lệnh, dâng bình rượu qua.
Thiếu nữ áo tím mở nắp bình rượu, đưa đến bên miệng Thời Ẩm, Thời Ẩm lập tức uống ừng ực, vừa uống vừa dụi đầu lên tay nàng ấy.
Tạ Trường Yến bên cạnh cạn lời: Đúng là một con ngựa gặp ai cũng thân mà…
Vậy thì xem ra vị thiếu nữ áo tím này là Hội Uý quận chúa, mẫu thân của nàng ấy là trường công chúa nhân vật có thực quyền ở Yên quốc, Yên vương gặp bà ấy còn phải cung kính ba phần.
Hội Uý