Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
"Thần cho rằng, cô nương tuổi tác còn nhỏ, chịu được thanh bần, cũng hưởng được xa hoa.
Bởi lẽ đó, hẳn là một nhân vật." Cát Tường tổng kết.
Chương Hoa rơi vào trầm ngâm, đi đi lại lại trong phòng mấy bận rồi hỏi: "Tiểu Nhã chưa về nữa à?"
"Về rồi ạ.
Nhưng mà…"
"Hả?"
"Ngài ấy mới cưới tiểu thiếp phòng thứ mười một, không rảnh dạy học ạ."
Như Ý phì cười: "Ngài ấy lại cưới tiểu thiếp à? Lần này là quá phụ hay thê tử đào hôn của nhà ai đó?"
"Là một cô gái mồ côi con nhà bán rượu, tên Thu Khương.
Nghe nói quán rượu gặp hỏa hoạn, cha mẹ bị thiêu chết rồi."
Như Ý lắc đầu: "Lại thêm một cô gái thân thế bi thảm."
"Mài mực đi.
Viết thư cho Tiểu Nhã, bảo hắn…" Yên vương nhìn xuống tay phải.
Ba tấc trên cánh tay phải có một vết sẹo do vết trọng thương năm xưa tạo ra, trông rất dữ tợn.
Nay vết thương đã lành nhưng vết sẹo để lại vẫn giống như con rết bám trên cánh tay.
Ánh mắt chàng lướt qua một loạt những biến hóa, dường như có thứ gì hò hét chui ra, đập mạnh vào trái tim cứng cáp và kiên cố như vách đá của chàng.
Sau đó, gợn sóng lan ra, vách đá không bị đập nát nhưng lại tẩm ướt vạn vật
Vị đế vương mười chín tuổi làm thinh hồi lâu mới tiếp lời: "Nói với hắn, đã vậy thì…"
Như Ý Cát Tường bất ngờ như vừa nghe được chuyện hệ trọng ghê gớm lắm!
Hôm sau, Tạ Trường Yến nhớ Cát Tường nói muốn dẫn mình ra ngoài đi dạo nên thức dậy từ rất sớm.
Mở cửa sổ nhìn ra ngoài, trăm hoa khoe sắc.
Không giống với không khí ẩm ướt ở Ẩn Châu, Ngọc Kinh nằm về phía Bắc, khí hậu mát mẻ, không có sương mù nên nhìn ra xa có thể thu trọn cảnh sắc vào trong tầm mắt.
Nàng thay một bộ thường phục đơn giản, thay xong thấy thời gian còn sớm nên quyết định dạo một vòng quanh vườn hoa.
Giữa hồ nước xanh biếc có nhà thủy tạ, bốn bên là cửa sổ, đi men theo hành lang dài là đến thư phòng.
Tạ Trường Yến bước vào, nhất thời sửng sốt không thôi.
Trên bàn có một món đồ trang trí hình hòa thượng gõ chuông: hòa thượng điêu khắc từ gỗ, chuông rèn từ đồng, kế bên chân hòa thượng có một chiếc đồng hồ cát làm từ ống trúc.
Những hạt cát bên trong đang từ từ chạy xuống, cứ mỗi khắc trôi qua, cơ quan trên cánh tay hòa thượng động đậy cọt kẹt, cầm theo cây chùy gõ lên mặt chuông, tiếng đinh đinh đang đang vang lên.
Tạ Trường Yến trố mắt nhìn.
Còn một ang rửa bút bằng ngà voi, phía trên khắc hình một cô gái quỳ bên chậu gội đầu, suối tóc dài chìm trong chậu nước.
Khi bút lông nhúng vào, nhuộm chen cả chậu nước, ứng đúng với câu Tóc đen như mực, bồng bềnh như tảo."
Cạnh bên bàn là một bình cắm hoa bằng bạch ngọc.
Chiếc bình này không giống những chiếc bình thông thường khác, cả khối bạch ngọc cao gần nửa thân người, được điêu khắc thành mỹ nhân dáng người mảnh mai, phiêu diêu đi tới, tay trái nhấc váy, tay phải ôm một khóm hoa.
Người là giả nhưng hoa là thật.
Mỹ nhân trong sáng diễm lệ như hoa tươi, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Đủ loại đồ trang trí đường nét tinh xảo bày trong thư phòng, Tạ Trường Yến ngắm nhìn đến hưng phấn không thôi.
Nàng cầm từng món lên nghịch, cảm thấy được mở mang tầm mắt.
Đương lúc nàng nhón chân với lấy chiếc xe ngựa đồng thau đặt ở tầng trên cùng giá gỗ thì cửa phòng mở ra.
Tạ Trường Yến quay đầu, trông thấy hai người hầu mặc áo đen đang khiêng một chiếc cáng tre đứng ngoài cửa, một người đang ngồi trên cáng.
Dưới ánh nắng gay gắt của ngày hè, người đó ngồi trên cáng tre, người mặc áo đen, nhuyễn tháp đen cùng mái tóc và bộ y phục trên người như hòa thành một thể.
Mà đôi mắt kia của y giống như hai giọt mực cố tình rơi trên tấm giấy Tuyên, sâu thẳm thâm trầm.
Tạ Trường Yến nhìn chiếc cáng tre, chợt nghĩ đến câu "không tiện đi lại", chẳng lẽ người này là Phong Tiểu Nhã? Không hiểu vì sao mà trông y quen quen, như đã từng gặp gỡ.
Nhưng rõ ràng nàng chưa bao giờ gặp người này cơ mà...
Ngay lúc này, hòa thượng trên bàn bất chợt gõ chuông.
Tạ Trường Yến giật cả mình, nắm hụt xe ngựa đồng, cả chiếc xe rơi tụt khỏi giá.
Tạ Trường Yến nhìn mấy trăm mảnh vỡ nhỏ lăn lộn trên mặt đất, choáng váng mặt mày.
Trong mắt người áo đen lóe lên nét nghiền ngẫm, phất phất tay, hai người hầu lập tức đặt cáng tre xuống.
Người áo đen từ từ đứng dậy, bước vào thư phòng.
Tạ Trường Yến thấy y đi đứng bình thường, bước chân vững vàng, không có vẻ gì là đau đớn, sau đó chợt nhớ đến võ công của người này.
Thật là kỳ diệu.
"Nhặt lên đi." Người áo đen lướt qua những mảnh vụn dưới đất, nhàn nhạt nói.
Giọng nói hơi khàn nhưng nghe rất tuyệt.
Tạ Trường Yến ngẩn người rồi vội vã ngồi xuống nhặt, dùng váy gói lại.
Hai người hầu đóng cửa thư phòng rồi đi mất.
Thế là trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Tạ Trường Yến thoáng nhíu mày, cảm thấy không ổn lắm nhưng ôm hy vọng gặp chiêu nào chặn chiêu đó, quyết định quan sát trước rồi nói sau.
Nàng vừa nhặt đồ vừa ngước mắt lên nhìn.
Phong Tiểu Nhã bức đến trước trường án, thông thạo mở ngăn kéo ra, lấy hương bỏ vào lò rồi đốt lên.
Động tác chậm chạp lười nhác nhưng lại có một nét gì đó rất tao nhã giống như hạc đang tỉa lông.
Tạ Trường Yến nhặt hết mảnh vụn, nhấc váy bước qua, đổ tất cả lên án, sau đó hành đại lễ: "Học trò xin bái kiến thầy…"
Lễ mới hành đến một nửa, Phong Tiểu Nhã liếc mắt nhìn nàng: "Khoan đã, ngươi ghép chiếc xe ngựa này trở về như cũ cái đã."
Tạ Trường Yến sửng sốt: "Dạ?"
"Không làm được à?" Phong Tiểu Nhã thoáng nhướn mày, thái độ hơi xem thường.
Đây chẳng nhẽ là đề thi y dành cho nàng? Thông qua mới được bái sư? Nghĩ vậy, tính hiếu thắng liền trỗi dậy.
Tạ Trường Yến mỉm cười: "Để con thử xem sao."
Cầm kỳ thư họa nàng không giỏi thật nhưng những cái khác thì chưa thua ai bao giờ, đặc biệt là về toán học ghi nhớ các thứ.
Tạ Trường Yến định tâm nhớ lại, trước đó chỉ lướt qua không nhìn kỹ nhưng đại khái cũng đã ghi vào trong tâm trí, giống như một bức họa trên giấy, màu sắc từ từ hiện lên: "Đây là một chiếc xe ngựa hai bánh, rộng bốn tấc, dài một thước, sâu chừng… hai tấc ba."
Phong Tiểu Nhã đang thong thả lật sạch, nghe vậy thì thoáng khựng lại, ánh mắt hơi ngỡ ngàng.
Tạ Trường Yến đếm mảnh vỡ, tổng cộng