Phong Tiểu Nhã cũng không chờ nàng đáp, y nói: "Năm ngoái, Vũ Tiền Thạch hoa hai quan một tiền, nước suối Tử Duẩn hai mươi văn một gánh.
Một bình trà thế này khoảng một trăm văn tiền.
Năm nay, Thạch hoa hai quan một tiền, nước suối Tử Duẩn ba mươi văn một gánh, bình trà này cũng tăng lên một trăm năm mươi văn.
Thấy thế nào?"
Tạ Trường Yến ngẫm nghĩ, đáp: "Vật hiếm nên là vật quý, hẳn vì thiếu mưa ư?"
Phong Tiểu Nhã nhìn nàng một cái, tỏ ý khen ngợi: "Ngươi có thể nghĩ đến điểm này, vẫn còn dạy được.
Vậy ngươi có biết vì sao thiếu mưa không?"
Tạ Trường Yến không trả lời được.
"Đại Yên nằm ở phía Bắc, không ẩm ướt nhiều mưa như Bích Quốc, đặc biệt là Ngọc Kinh, một năm không đến hai mươi cơn mưa.
Nước suối ở suối Tử Duẩn năm nay ít hơn năm trước, sản lượng Vũ Tiền Thạch hoa cũng giảm sút.
Từ đó có thể thấy, lương thực năm nay cũng sẽ đắt hơn một phần ba của năm ngoái, thế phải làm sao?"
Tạ Trường Yến hoang mang, hồi sau mới hỏi: "Đây là đề bài tiên sinh ra cho ta sao?"
"Ngươi là người sẽ làm hoàng hậu, quốc kế dân sinh có liên quan mật thiết tới ngươi.
Những thứ khác không bàn đến, bệ hạ hết buổi chầu sáng quay về, tâm trạng phiền muộn, ngươi cũng phải biết ngài muộn phiền vì điều gì chứ."
"Văn võ bá quan trong triều không thiếu người tài, chẳng lẽ không phân ưu giải nạn được cho bệ hạ?"
Ánh mắt Phong Tiểu Nhã lấp lánh, nhìn nàng, như cười như không nói: "Nếu ngươi đặt mình ở ngoài cuộc như thế, e là sẽ thất sủng đấy."
Tạ Trường Yến đỏ mặt.
Phong Tiểu Nhã chậm rãi nói: "Cũng có lẽ, ngươi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đắc sủng."
"Sủng, sủng gì mà sủng? Ta là hoàng hậu, tất nhiên bệ hạ sẽ đối đãi với ta, với ta theo đúng lễ.
Ân sủng gì đó… chỉ có phi tử mới thèm thôi." Tạ Trường Yến lắp bắp đáp.
"Ồ, thế một người không muốn được ân sủng như ngươi sẽ phải làm hoàng hậu như thế nào đây?"
"Đầu tiên là sinh con đẻ cái cho bệ hạ, khai chi tán diệp.
Tiếp theo là quản lý các phi tần trong hậu cung.
Làm việc đúng lý lẽ, đúng đạo đức, không thẹn với lòng là được."
"Người có thể sinh con đẻ cái, quản lý sự vụ hậu cung rất nhiều, tại sao phải chọn Tạ gia, tại sao lại là Tạ Trường Yến ngươi?"
Tạ Trường Yến sửng sốt.
Nàng ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt đen láy sâu thẳm làm lòng người thấp thỏm ấy, nói là lãnh đạm chi bằng nói là tàn khốc.
Y hỏi nàng: "Có phải dạo gần đây ngươi sống không được vui vẻ không?"
"Có phải tất cả mọi người đều nghị luận vấn đề vì sao ngươi được chọn làm hoàng hậu?"
"Tướng mạo, phẩm tính, tài hoa, bọn họ nói ngươi không đủ tư cách?"
"Họ dạy đủ mọi tài nghệ cho ngươi, bảo với ngươi rằng đó là những thứ cần thiết của một người làm hoàng hậu, nhưng ngươi không học tốt được cái nào cả?"
Từng câu từng chữ như một cái bạt tai giáng lên mặt nàng.
Tạ Trường Yến lảo đảo chực đứng không vững.
Hồi lâu sau mới nặn ra một câu: "Ta học rất tốt."
Phong Tiểu Nhã bật cười.
Tạ Trường Yến tức giận ra mặt.
Phong Tiểu Nhã nhìn những mảnh vỡ xe ngựa trên án, nói: "Giống như chiếc xe này, ngay từ đầu đã phân loại sai thì có cố gắng thế nào cũng là vô ích."
"Ngài!" Tạ Trường Yến mím môi, cảm thấy người này thật đáng ghét, "Ngài hạ thấp ta như vậy thì có khác chi những kẻ buông lời thị phi sau lưng ta?"
"Hạ thấp ngươi không phải ta, cũng không phải những người bàn tán sau lưng ngươi, mà là chính ngươi."
Tạ Trường Yến sửng sốt, các ngón tay đan vào nhau, cảm thấy hoang mang.
"Ngươi không có mục tiêu, không có tự tin mới dễ dàng xuôi theo ý kiến của người khác.
Dẫu không làm hoàng hậu, chẳng lẽ ngươi muốn cả đời mình cũng chỉ có vậy mà thôi?"
"Ta…"
"Ta nói lại lần nữa, người có thể sinh con dưỡng cái quản lý hậu cung cho bệ hạ rất nhiều, tại sao phải là ngươi Tạ Trường Yến? Ngày mai ta lại tới, hy vọng đến lúc đó ngươi đã có câu trả lời."
Phong Tiểu Nhã nói xong, không nhìn nàng cái nào, mở cửa bước ra ngoài.
Hai người hầu đứng gác ngoài cửa thấy y đi ra thì vội vàng nâng cáng tre lên.
Y bước lên cáng, chiếc cáng tre khuất dần khuất dần.
Nước trong ấm sôi ùng ục, nắp ấm kêu vang, khói trắng bay phun lên mặt Tạ Trường Yến, nàng định tóm lấy rồi ném xuống đất nhưng nghĩ lại không nỡ nên thôi.
"Một trăm năm mươi văn tiền đấy…"
Nàng ngẫm nghĩ rồi tự rót cho mình một ly.
Trà vào đầu lưỡi, Tạ Trường Yến ngẩn người một lúc, chầm chậm đặt ly trà xuống: "Trà ngon."
Chả trách Phong Tiểu Nhã nói trà của nàng khó uống.
Mảnh vỡ xe ngựa nằm tán loạn trên án, Tạ Trường Yến cầm lên, đặt dưới đèn soi kỹ.
"Ngươi biết phân loại trước rồi mới lắp ghép, đúng là có chút thông minh.
Đáng tiếc, ngay từ đầu đã phân loại sai rồi.
Sai càng thêm sai, cuối cùng không thể trả về hình dạng vốn có của nó."
"Giống như chiếc xe này, ngay từ đầu đã phân loại sai thì có cố gắng thế nào cũng là vô ích."
Lời của Phong Tiểu Nhã văng vẳng bên tai.
Nàng nghĩ, rốt cuộc mình sai ở đâu? Tại sao nói nàng sai?
"Ngươi không có mục tiêu, không có tự tin mới dễ dàng xuôi theo ý kiến của người khác.
Dẫu không làm hoàng hậu, chẳng lẽ ngươi muốn cả đời mình cũng chỉ có vậy mà thôi?"
Tạ Trường Yến nghiến răng, lửa giận bùng lên, đẩy hết những mảnh vỡ đó xuống đất.
Trịnh thị bê bát cháo bước vào, một chiếc bánh xe lăn tới trước mặt.
Bà cúi người nhặt rồi bước đến bên cạnh con gái: "Sao lại tức giận đến thế? Nghe nói buổi sáng con gặp Hạc Công ở Thư phòng à?"
Tạ Trường Yến mím môi không đáp.
Trịnh thị mở nắp bát cháo, múc một muỗng đưa đến cho nàng: "Chưa ăn cơm tối nữa, có đói không? Ăn một chút đi."
Tạ Trường Yến chẳng buồn ăn nhưng nhìn thấy ánh mắt của mẹ, nàng ngoan ngoãn há miệng.
"Thế mới phải chứ.
Có chuyện gì cũng phải ăn no đã rồi tính." Trịnh thị mỉm cười, sau đó sang bên cạnh tiếp tục thêu đôi hoa thược dược trên giày.
Tạ Trường Yến nhìn bông hoa đã thêu đến giai đoạn cuối, hai đóa hoa nho nhỏ nhưng phải dùng đến hơn hàng ngàn đường kim mũi chỉ.
Liên tưởng đến sự nhẫn nại và nghị lực của mẹ khi thêu hoa, Tạ Trường Yến cảm động, thêm cả vị cháo ngòn ngọt âm ấm chui vào bụng, nhất thời nguôi giận.
"Cũng không tức giận gì, chỉ thấy chán nản thôi."
Trịnh thị tò mò: "Hạc Công nói gì với con à?" Dừng lại một thoáng, nói tiếp, "Con có hối hận khi trước kia không viết tấu thư xin từ ngài ấy không?"
Tạ Trường Yến bật cười: "Mẹ, đừng cười con."
Trịnh thị thở dài: "Thật sự cũng không biết