Bộ phận tiêu thụ cuối cùng cũng đạt được hợp đồng lớn của các xí nghiệp trong nước, Hoa Tự Cẩm vui mừng đến mức cả người bay lên, ngày đó không ngừng nhảy nhót. Đến ngày mừng, công ty tổ chức tiệc rượu, phân đội nhỏ tinh anh của bộ phận tiêu thụ nhận đủ các lại kính rượu, Hoa Tự Cẩm uống đến mức cả cơ thể như muốn bay lên.
Hoa Tự Cẩm thất thểu đi tới con đường hành lang uốn khúc, mắt thấy mình sắp té ngã, lúc này tổng giám đốc Hàn ở bộ phận nhân sự kịp thời đỡ được cô, một tay tổng giám đốc Hàn kéo được cánh tay Hoa Tự Cẩm, tay còn lại ôm trọn thắt lưng của cô, khẽ giọng nói chuyện với cô, Hoa Tự Cẩm mơ hồ trả lời, sau đó bị tổng giám đốc Hàn lôi kéo lên lầu.
Tổng giám đốc Hàn là một sắc lang, hắn kéo Hoa Tự Cẩm vào. Một phòng ngủ ở lầu trên, đẩy ngã cô xuống giường, cả cơ thể đè ép lên người cô. Thực ra Hoa Tự Cẩm vẫn luôn giả vờ say, cô thực sự không muốn uống rượu một chút nào, lúc tổng giám đốc Hàn kéo, cô chỉ biết rằng lão già này không có chuyện tốt gì, hiện tại cô đẩy giám đốc Hàn, cười nói: "Anh... Hàn, chúng ta chơi thêm chút gì mới mẻ nhé!"
"Được được, ha ha ha..." Tổng giám đốc Hàn đã đánh mất lí trí, Hoa Tự Cẩm nói gì hắn chả đồng ý.
Còn Vân Phàm đang ở trong bữa tiệc buồn bực nghĩ sao lại không thấy bóng dáng của Hoa Tự Cẩm đâu, lúc này lại có người hỏi thấy tổng giám đốc Hàn ở đâu không, Vân Phàm lập tức cảnh giác. Anh ta thấy rõ ràng tổng giám đốc Hàn có ý với Hoa Tự Cẩm, hiện tại lại không thấy hai người đâu.
Vân Phàm vội vàng chạy lên lầu, tìm kiếm từng phòng một, trong đầu anh ta hiện ra rất nhiều hình ảnh kinh khủng, mỗi hình ảnh đều là Hoa Tự Cẩm bị người ta ức hiếp. Vân Phàm hoảng hốt, tay cũng nắm chặt hơn, khi phát hiện thấy một căn phòng đang khoá, anh ta cũng không suy nghĩ gì nhiều, lập tức đá văng cửa phòng ra, đập vào mắt anh ta chính là tiếng kêu thảm thiết.
Tổng giám đốc Hàn bị trói ở trên giường, Hoa Tự Cẩm đang dùng một chiếc thắt lưng quất vào người hắn, trên da thịt màu mỡ kia xuất hiện vài vết roi. Vân Phàm giả vờ ngớ ngẩn, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Tổng giám đốc Hàn thấy cứu tinh tới, tê tâm phế liệt hô: "Tổng giám đốc cứu tôi với! A!!!"
Vân Phàm vội vàng đi tới ôm lấy Hoa Tự Cẩm, hiện tại cô hung hăng như một con sóc nhỏ, khiến cho Vân Phàm cảm thấy vô cùng buồn cười.
Anh ta ôm chặt Hoa Tự Cẩm đang dãy dụa, cười khuyên: "Đừng đánh nữa kẻo tai nạn chết người."
Lúc này Hoa Tự Cẩm mới không cam lòng ném thắt lưng xuống đất.
Cứ như vậy màn anh hùng cứu mỹ nhân làm rung động lòng người biến thành anh hùng cứu lưu manh.
Lúc quay lại tiệc rượu, Vân Phàm không ngừng liên tục cười, Hoa Tự Cẩm không có tâm trạng đáp trả lại anh ta, mọi người liên tục tiến lên kính rượu khiến cô khổ sở muốn chết.
Vân Phàm huých vai Hoa Tự Cẩm, "Anh Hoa à, khẩu vị của cô cũng thật là nặng."
Hoa Tự Cẩm nghiêng đầu, tựa vào vai Vân Phàm.
Vân Phàm đẩy cô: "Anh Hoa?"
"Tôi ngủ một chút." Hoa Tự Cẩm trực tiếp gối đầu lên đùi của Vân Phàm, dù sao anh ta cũng dễ tính, không ngờ lại thoải mái như vậy.
Vân Phàm cúi đầu nhìn đôi môi mềm mại của Hoa Tự Cẩm, khẽ giọng hỏi: "Cô không sợ tôi bắt nạt cô à?"
"Tôi tin anh." Hoa Tự Cẩm thì thầm.
Vân Phàm cảm thấy có thứ gì đó chạm vào lòng mình, anh cúi đầu nở một nụ cười vô cùng ấm áp.
"Anh không thích phụ nữ trong sạch." Hoa Tự Cẩm mơ màng nói thêm một câu nữa.
Vân Phàm: "..."
Cũng không biết bị gì kích thích, Hoa Tự Cẩm đột nhiên không còn muốn mình là một người phụ nữ trong sạch nữa, cô muốn có mùi vị của một người phụ nữ gợi cảm. Bởi vậy cuối tuần cô tranh thủ đi mua sắm, đến tuần sau khi đi làm thì cô đã thay đổi thành một thân mặc váy trắng kèm với chiếc thắt lưng màu tím cùng với đôi giày cao gót màu trắng, trang phục đơn nhưng cũng đủ hấp dẫn ánh mắt người khác.
Màu tím vô cùng tôn da người, làn da Hoa Tự Cẩm vốn trắng nõn mềm mại, dáng người cao gầy nở nang, bước trên đôi dày cao gót càng tăng thêm vẻ duyên dáng, khi đi đến đâu cũng khiến không ít đàn ông há hốc mồm không nói lên lời, những người không quen biết
Buổi chiều Hoa Tự Cẩm đem báo cáo đến phòng Vân Phàm trao đổi chi tiết, cô ngồi xuống, hơi nghiêng người, chỉ vào báo cáo giải thích với Vân Phàm. Lúc đầu Vân Phàm cũng coi như là lắng nghe chăm chú, nhưng chẳng được bao lâu, ánh mắt của anh ta bắt đầu lơ lửng, chăm chú nhìn vào ngực Hoa Tự Cẩm.
Hoa Tự Cẩm mặc váy cổ chữ V, cũng không lộ rõ, nhưng khi cô hạ thấp người thì lộ ra một chút cảnh xuân. Vân Phàm bất giác nuốt nước bọt. Hoa Tự Cẩm đột nhiên dừng lại, cô thấy Vân Phàm hai ánh mắt toả sáng nhìn vào ngực mình, còn liếm môi vô cùng say mê. Hoa Tự Cẩm nổi giận, cô ném báo cáo lên mặt bàn, rời đi không thèm quay lại.
Vân Phàm nhìn Hoa Tự Cẩm nặng nề đóng cửa, cảm thấy chột dạ, nhưng anh ta đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, lại còn có chút buồn bực, không nghĩ rằng mình lại thiếu kiềm chế như vậy, trước đây có người vô ý mà anh không thèm nhìn, cô gái này cỡ C.
Khi Vân Phàm còn đang nghĩ ngợi lung tung thì Hoa Tự Cẩm đột nhiên quay trở lại, cô chạy ào vào phòng làm việc, không nói hai lời chuyển ghế tới trước mặt Vân Phàm, bắt đầu cởi áo của anh ta.
Vân Phàm mơ hồ... Sao, sao sao lại xảy ra chuyện này?
Sắc mặt Hoa Tự Cẩm không hề tốt chút nào, cũng không có ý định giải thích, chỉ yên lặng cởi cúc áo, vì sốt ruột nên ngón tay hơi run run, cởi vô cùng chậm.
Vân Phàm giống như tù binh không nhúc nhích: "Hoa... Tự Cẩm, nơi này là phòng làm việc..."
Hoa Tự Cẩm: "Tôi biết."
Hơi thở của Vân Phàm dần dần trở nên dồn dập: "Cô muốn làm gì vậy..." Ngay bản thân anh ta cũng cảm thấy câu nói này là không cần thiết, hiện tại trong đầu anh ta tràn ngập hình ảnh không phù hợp với trẻ em.
Hoa Tự Cẩm phụng phịu trả lời câu hỏi này: "Nhìn lại." Nói rồi cô cởi áo sơ mi của Vân Phàm ra, nhìn chăm chú vào ngực anh ta.
Vân Phàm: "..."
Vân Phàm đột nhiên cảm thấy mất hết sức lực, dở khóc dở cười nhìn Hoa Tự Cẩm: "Xem đủ rồi chứ."
Hoa Tự Cẩm nhoẻn miệng cười, cô chọc một chút vào ngực Vân Phàm: "Dáng người không tồi."
Vân Phàm yếu ớt cười: "Cảm ơn."
Giành đực thắng lợi, Hoa Tự Cẩm cảm thấy thoả mãn buông Vân Phàm ra, oai phong rời đi.
Vân Phàm nhìn chằm bóng dáng yểu điệu của Hoa Tự Cẩm, ánh mắt sâu thẳm.