Tiếng xôn xao bên ngoài nhanh chóng im lặng, Đại Trân lúc này mới thò mặt ra khỏi ngực của Từ Canh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chủy thủ cách cổ mình không xa, hô hấp rõ ràng cứng lại, “Cố…. Cố huynh có thể thu đao lại không, thật sự dọa người lắm.”
Lúc này vẻ mặt Từ Canh vô cảm xúc thu đao lại, lại nói: “Làm đệ sợ?”
Đại Trân nặng nề thở ra một hơi, lắc đầu, “Vẫn tốt, chỉ sợ lưỡi dao này làm bản thân bị thương. Ta đã thấy cái so với như bây giờ còn đáng sợ hơn rất nhiều. Thấy động đao, còn có máu nữa.” Nàng làm tư thế cắt cổ, Từ Canh bị nàng trêu chọc cười rộ lên, “Ta quên mất lúc nhà đệ hồi kinh đã gặp thích khách.”
“Đây là chuyện gì vậy? Có người muốn hại huynh, huynh đắc tội ai sao?” Đại Trân có chút không tự nhiên đẩy Từ Canh ra, làm bộ làm tịch võ vỗ bả vai cùng cánh tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên. Nàng cũng không phải là cô nương hay ngượng ngùng, chỉ là chưa từng cùng một nam tử xa lạ tiếp xúc thân mật như thế, cảm giác có chút kỳ quái không được tự nhiên, nhưng lại không hề có cảm giác chán ghét.
Đại khái là bởi vì trên người hắn đều là mùi hương dễ ngửi, Đại Trân nghĩ, là hương trà nhàn nhàn cùng với mùi trầm hương, thoải mái thanh mát mà lại ấm áp.
Từ Canh cười khổ, “Có lẽ là ngoài ý muốn.” Hắn quả thật không biết là tên nào nào không muốn sống mà dám hành sự giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.
Vừa mới dứt lời, bên ngoài liền truyền đến âm thanh thấp thấp của Kim Tử, “Lang quân, ngài không có việc gì chứ?”
Từ Canh xốc màn xe lên, bên ngoài rất an tĩnh, trên đường cái không có người qua lại, trống rỗng. Trong không khí còn có mùi máu nhàn nhạt, trên mặt đất còn sót lại mấy mảnh mấy lớn, ánh nắng ngày thu chiếu xuống, vô cùng chói mắt. Từ Canh nhíu nhíu mày, không hề có chút cảm xúc nào mà hỏi: “Sao lại thế này?”
“Đằng trước có kinh mã, đụng vào người khác, chúng ta là bị liên lụy.”
Từ Canh “a” lên một tiếng, quay đầu cười với Đại Trân, “Không phải là ta nói là ngoài ý muốn hay sao.”
Đại Trân còn muốn ra ngoài xem náo nhiệt, Từ Canh đẩy đẩy tay, ấn đầu nàng trở lại, “Có gì hay mà xem, mau quay lại.”
Từ canh cũng không dùng lực quá lớn, Đại Trân lại bị hắn đẩy lại đến nỗi ngã oạch một cái xuống nền xe. Từ Canh hoảng sợ, cuống quít đưa tay ra kéo nàng, quan tâm hỏi: “Ngã đau không?”
Đại Trân tức giận sửa sửa tóc, tức giận mà trừng mắt nhìn hắn, “Tóc bị rối hết rồi.” Nàng trừng trừng mắt, bộ dáng thật sự rất đáng yêu, giống như một chú mèo nhỏ đang tạc mao.
Từ Canh có chút buồn cười, lại sợ nàng tức giận. Không thể nói rốt cuộc vì cái gì, hắn đối với Tân gia tiểu Tam lang có một loại hảo cảm đặc biệt, a, có lẽ bởi vì hắn là nhi tử của Tân tiên sinh, hoặc là tên tiểu tử hung dữ này là do hắn cứu --- tuy rằng tiểu quỷ này không biết.
“Có người sao? Ta ngửi thấy có mùi máu, thật đáng thương.”
“Không phải là máu người, là máu của ngựa.” Từ Canh trợn mắt nói dối, “Con ngựa kia chạy điên loạn, bị người ta đem thịt rồi.” Hắn đưa ánh mắt ra nhìn mấy hộ vệ bên ngoài, lại nói: “Đi tiếp thôi, lát nữa sẽ có người của doãn nha môn đến, chúng ta dừng lại qua lâu sợ sẽ gặp phiền phức.”
Thị vệ hiểu ý, nhỏ giọng lui ra. Từ Canh buông màn xe, trở lại chỗ ngồi, xe ngựa cũng nhanh chóng chuyển động.
Hai người bọn họ giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, đi đến ba chỗ định thuê làm cửa hàng, Từ Canh lưỡng lự, “Tựa hồ như ở chỗ nào cũng không tệ, Tam lang cảm thấy thế nào?”
“Cho nên ta mới do dự đó.” Đại Trân lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra biểu tình phiền muộn rối rắm, một lát sau, nàng làm như gian nan quyết định, khẽ cắn môi chần chờ mà nhỏ giọng nói: “Kỳ thật --- ta còn có một ý tưởng.”
Khi nàng nói chuyện, đôi mắt có chút như phát sáng, khuôn mặt tròn nhỏ nhìn có chút ngốc ngốc, lại rất đáng yêu, Từ Canh lại nhớ đến con mèo nhỏ hồi trước hắn từng nuôi, trong lòng không nhịn được mà muốn nựng.
“Đệ nói xem!” Từ Canh làm bộ khụ khụ, đem ý cười giấu đi.
“Ta cảm thấy, nếu không, chúng ta dứt khoát thuê cả ba cửa hiệu đi.” Nàng nắm eo, làm bộ giang sơn khí thế.
Từ Canh nghe vậy cũng không kinh ngạc, trên mặt càng có nhiều tò mò, “Vì sao?”
“Ta nghĩ nếu chúng ta mở tiệm tạp hóa mà tốt, chỉ sợ sẽ có học theo, hai ba tháng là có thể mở được một tiệm như vậy, đến lúc đó việc làm ăn của chúng ta nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Không bằng chúng ta thuê trước cả ba chỗ, ba cửa hàng cùng lúc mở, lúc đó chúng ta đã tìm được chỗ tốt nhất, người khác muốn học theo, trong chốc lát cũng không thể tìm được vị trí thích hợp, kể từ đó, trong mấy tháng đầu, chúng ta là địa phương duy nhất bán hàng, khách hàng muốn đến mua, sẽ nghĩ đến cửa hàng chúng ta đầu tiên, người khác muốn tranh đường làm ăn buôn bán cũng không dễ dàng.”
Rốt cuộc thì cũng là nữ nhi do chính Hoàng thị dạy, ở phương diện kinh thương Đại Trân đặc biệt có thiên phú, tuy rằng nhỏ tuổi, lại có nhiều chỗ suy nghĩ không được chu toàn, nhưng sẽ lớn dần lên. Từ Canh cảm thấy nếu đời trước tiểu Tam lang này không chết đi, nhất định Tân tiên sinh kiếm tiền cũng không nhiều bằng hắn.
“…. Huynh cảm thấy ta nói có đạo lý