Đông Triều bưng bát cháo rau còn nóng hổi, đem lên đưa cho Tiêu thị, nhờ Tiêu thị đút cho Khúc thị ăn để lại sức. Tiêu thị vừa thổi, vừa đút cho Khúc thị nhưng Khúc thị cứ đẩy ra, mọi người dỗ dành, động viên thế nào cũng không được. Dận Chân hỏi Đông Triều :
-Thường ngày nha đầu đút sữa cho thiếu gia gọn gàng lắm mà, sao hôm nay mượn người ?
Đông Triều nói :
-Thưa lão gia, a đầu này phải mượn người khác để rảnh tay làm chuyện này.
Đông Triều đưa tay véo Khúc thị một cái rõ đau. Khúc thị hét lên. Đông Triều đưa mắt ra hiệu, A Nghi nhân cơ hội đó đút muỗng cháo đầu tiên cho Khúc thị. Đông Triều vuốt lưng Khúc thị một cái, cháo tự nhiên trôi xuống ruột. Đây là độc chiêu Đông Triều học được từ mấy người nuôi trẻ mồ côi hồi còn nhỏ. Khúc thị nhìn Đông Triều với đôi mắt kinh sợ, thân hình run rẩy lên. Đông Triều cười cười, búng tay liên tục. Khúc thị không còn cách nào khác, đành ăn hết bát cháo, ăn sạch !
-Yên tâm đi ! – Dận Tường an ủi. – Chúng ta sẽ đòi lại công bằng cho Khúc Tam Lang.
Đông Triều nói lạnh tanh :
-Tự tử lần nữa đi, để rồi chồng lành lặn trở về lại đi bước nữa.
Tiểu Uyển quở mắng Đông Triều :
-Không nên nói vậy.
Đông Triều nhún vai, bỏ xuống bếp. Trên đường đi, nàng cố tình níu hai vạt áo của Dận Chân và Dận Tường. Dận Chân nói :
-Ta với Thập tam đệ phải ra ngoài bàn chuyện một chút. Các nàng cứ ở đây.
Dận Tường cùng Dận Chân ra ngoài. Đông Triều từ sau vòng ra trước. Đang lúc hai huynh đệ nói chuyện án mạng thì Đông Triều tới. Dận Tường nói :
-Đông Triều, cô nương nghĩ sao ? Có nên đi bây giờ không ?
Đông Triều nói :
-Nếu không đi, sợ là không kịp, nếu đi thì Phúc tấn biết bỏ cho ai ? Chưa chắc là bọn người cũ của Thái tử không mai phục dọc đường.
Dận Chân nói thêm :
-Vả lại chuyến đi này là vì Phúc tấn, sợ nàng không vui.
Dận Tường gật đầu. Vấn đề khá nan giải. Dận Chân suy nghĩ một hồi rồi nói :
-Đệ có thể giao A Nghi cho ta một lúc lâu không ?
Dận Tường hỏi :
-Tứ ca, huynh muốn đệ đến phủ huyện điều tra à ?
Dận Chân gật đầu :
-Đó là một ý hay. Nghe nói Hoàng A mã định cho đệ làm ở bộ Hình, đệ có thể mượn cớ là muốn học hỏi để đến phủ huyện điều tra án, nếu có thể điều tra được thì giải oan ngay lập tức, nếu không thể điều tra thì cũng có khả năng tạm thời đình án.
Dận Tường gật gù, cho là phải. Đông Triều nói :
-Nếu thật sự cần trợ giúp thì Thập tam gia cứ nhớ thật kỹ thi thể nạn nhân với hiện trường vụ án, tôi sẽ tận lực tra án.
Dận Tường gật đầu. Dận Tường chạy vào, xin phép mọi người đi đến phủ huyện điều tra vụ án. Triệu Giai Nghi ngạc nhiên :
-Gia phải đi ngay sao ?
Dận Tường nói :
-Cứu người như cứu hỏa. Nàng tạm thời ở chơi nhà Tứ ca một lúc rồi ta đón nàng về.
Triệu Giai Nghi dịu dàng nói :
-Vậy, gia đi cẩn thận.
Triệu Giai Nghi đưa tay ra định nắm lấy tay Dận Tường nhưng ngại chỗ đông người nên rụt lại. Dận Tường cũng định thân mật với Phúc tấn một chút rồi đi nhưng sợ mấy đại nương chọc ghẹo. Dận Tường quay lưng đi. Đông Triều chặn ngay cửa, bĩu môi :
-Ôm nương tử một cái mà cũng không đủ dũng khí. Nam nhi kiểu gì vậy ?
Dận Tường bèn quay lại ôm Triệu Giai Nghi, dặn dò :
-Về nhớ cẩn thận.
-Dạ.
Dận Tường quay ra lại gặp Dận Chân chặn cửa, nói :
-Đi tra án mà ôm nương tử như sợ không có ngày trở về. Nam nhi kiểu gì vậy ?
Dận Tường không chịu nổi, hét lên :
-Trời ơi ! Đệ chịu thua rồi đó !
Tối ấy Dận Tường trước khi đón A Nghi về phủ đã đưa cho Đông Triều và Dận Chân ít manh mối về vụ án của Khúc Tam Lang. Tối đến, Dận Chân bận chăm sóc cho Tiểu Uyển nên đưa cho Đông Triều xem trước, phát hiện ra điều gì thì nói vào ngày mai. Đông Triều thức đêm xem xét vụ án này. Tưởng Dận Tường làm ăn cũng bát nháo như tính tình chàng ta nhưng Dận Tường ghi lại chi tiết về tử thi rất tỉ mỉ, có cả hình vẽ. Dận Tường còn kẹp vào một lá thư, trình bày rõ ràng một số chi tiết bất thường đã được Dận Tường chỉ ra để đình án tử cho Khúc Tam Lang.
-Phu nhân, trà đây ạ. – Xảo Tuệ đặt tách trà trên bàn cho Đông Triều.
Đông Triều nhấp một ngụm trà, xem xét tài liệu. Dận Tường nói rằng nạn nhân tên Lý Bình, bị giết bởi một con dao sắc bởi một người thuận tay trái, xét thi thể dường như bị đánh bởi roi ngựa loại đắt tiền, được làm cho quý tộc. Chú ý hơn nữa, tay trái người đó có in một vết mực, xét ra xem như dấu ấn ở Hộ bộ.
-Vụ này khó xơi rồi đây. – Đông Triều xoa hai thái dương.
Hôm sau, ba người Dận Chân, Dận Tường, Đông Triều hội họp lại tại tiểu đình, bàn luận về chuyện vụ án. Dận Chân xem sơ qua, nói :
-Có gì đó bí ẩn ở đằng sau.
Đông Triều hỏi :
-Thập tam gia, tại sao ngài biết roi đây là làm cho quý tộc ?
Dận Tường nói :
-Roi gai bình thường không tết cẩn thận, khi đánh, ngoài vết lằn còn có những vết xước nhỏ của những sợi gai bị rời ra. Ở đây vết đánh như hiện ra một đường lằn thẳng tắp, đây chắc chắn là roi làm cho quý tộc.
Dận Chân trầm ngâm :
-Ta sợ chuyện này còn dính líu đến nhiều người.
Đông Triều nói :
-Tôi sợ rằng xác chết ấy không phải là Lý Bình.
Dận Chân nhíu mày. Dận Tường vỗ tay cái chóc :
-Ta cũng có ý nghĩ đó. Theo như huyện lệnh thì khi xác chết được vớt lên, chỉ có người đốc thúc đến nhận diện. Mà tên đó là một kẻ say sưa, chỉ biết đánh người.
Đông Triều thở dài :
-Nếu giờ đến được hiện trường thì tốt quá.
Dận Chân nói :
-Không cần bóng gió cầu xin, đi ngay bây giờ.
Mắt Đông Triều sáng rỡ. Dận Chân nói thêm :
-Thay trang phục nam nhi để không làm mất mặt ta.
Đông Triều nhún vai. Dận Chân và Dận Tường ra xe chờ trước. Đông Triều thay trang phục nam nhi, chạy ra, lần này Đông Triều đã cải trang cho cả hai bàn tay của mình. Đông Triều tự nhảy lên xe trước khi Dận Chân vứt lên giống lần trước. Lần này Dận Tường tự tay đánh xe. Trong xe, Đông Triều vẫn say sưa với vụ án. Dận Chân hỏi :
-Ở chỗ muội, muội thích công việc này lắm à ?
Đông Triều gật đầu :
-Muội thích lắm.
Dận Tường đánh xe đến hiện trường vụ án. Nơi đây vốn là chỗ tu bổ hành cung cho Khang Hy, rất thơ mộng nhờ một hồ nước tự nhiên ở bên cạnh. Do vụ án xảy ra mà việc tu bổ bị đình trệ.
-Xác chết được