Qua vài ngày, victor và edward lại rủ rê nhau đến doanh trại tập bắn súng. trong lúc đi vào thay đồng phục trước vì công tước vẫn đang bận chào hỏi vài vị khách cũng ghé chơi, edward bắt gặp michael đang đứng khoanh tay dựa mình vào tường khuất nơi góc tối, nhếch mép như thể đang chờ đợi người tới.
- nghe nói ngươi đã cầu hôn?
ngài bá tước hờ hững, giả bộ như bị điếc rồi lờ michael đi, tiếp tục xỏ giày vào chân. thấy thái độ lãnh đạm của edward, hắn ta lại tiếp tục khích đểu cùng tiếng cười gian manh.
- ngươi có biết anh trai ta đang chơi đùa với trái tim của cả hai người phụ nữ không? trong ấy có cô nàng xấu số mà ngươi mê mẩn đấy!
nghe đến đoạn này như bị chọc thẳng vào tim đen, edward khựng người, bộ mặt vui vẻ bỗng chốc biến sắc, bàn tay xiết chặt lại đến nỗi móng tay găm vào da làm nó rỉ những giọt máu đỏ tươi. trong vài giây, cơn giận dữ bột phát khiến tâm trí như thể điên loạn, edward lao ra ngoài sân giống một con thú, không kìm nổi phẫn nộ mà túm lấy cổ áo victor trước mắt bao nhiêu quan khách.
- đồ khốn!!
đôi mắt edward long sòng sọc lườm victor như muốn ăn tươi nuốt sống. ngài ta gào thét đầy tức giận, xém chút nữa là tung một cú đẩm thẳng mặt, song vẫn cố gắng kiềm chế.
- không phải cậu đã có tiểu thư katherine sao?!! cậu không thể không làm tổn thương ai trong cả hai được! nghiêm túc chọn một người đi! nếu cậu còn tiếp tục nhập nhằng, tôi sẽ giết cậu bằng chính bàn tay này.
cảnh cáo xong, ngài ta hất thẳng victor ra rồi hậm hực bỏ đi.
vậy đấy, edward chẳng thể có biểu hiện cảm xúc gì khác, ngoài việc bộc phát cơn tức giận một cách yếu ớt... trong sự bất lực.
hắn thì làm gì có quyền gì để trách cứ người khác chứ?
hắn cũng đâu hơn gì?
dẫu cho edward chưa từng thua cuộc mỗi lần thực hành bắn súng, thế nhưng lại vĩnh viễn không thể thắng được trái tim người con gái mà hắn yêu.
có lẽ mọi thứ đã quá muộn rồi. nhìn vào ánh mắt như muôn vì sao lấp lánh của nàng, ngài ta đã hiểu được giờ lilith đã dành một thứ cảm xúc sâu sắc dành cho người khác-người bạn thân của mình, chứ không còn là ngài.
.
.
trên đường trở về, lời nói của edward cứ vang vọng trong đầu như một hồi chuông cảnh tỉnh làm ngài công tước phải bận tâm. đúng là trái tim ngài có rung động với lilith, song ngài cũng không muốn làm katherine bị thương tổn. vậy nên, hôm bữa, trước lời bày tỏ của nàng ngài lại giống như người câm, không thể cất lời. nhưng rồi suy ngẫm một cách thấu đáo, edward nói cũng chẳng có gì sai, ngài chỉ đang tỏ ra là một thằng khốn tham lam mà thôi. làm gì có kết thúc có hậu nào cho cả ba người trong câu chuyện tam giác tình yêu kia chứ.
cảm thấy mình không nên kéo dài cách cư xử này nữa, ngài công tước quyết đoán kêu người quay xe ngựa, chạy thẳng tới chỗ biệt thự hầu tước pearl.
lúc mới đặt chân xuống xe, ngài đã thấy bóng dáng dịu hiền vui tươi của nàng đang hân hoan đón chào ngài. còn nàng, vừa nhìn thấy ngài thôi đã như biến thành một chú cún cúp đuôi chạy tới quấn lấy người chủ của mình với bản mặt đầy trông ngóng.
- ngài có muốn dùng trà không? mùi hương mà ngài thích nhất là mùi cúc trắng phải không? em gọi người mang tới cho ngài nhé?
ngồi trong căn phòng nhuộm sắc xanh dương u sầu, đối diện với một katherine cùng vẻ đẹp sáng trong tựa vầng trăng-một người con gái tốt bụng đơn thuần lúc nào cũng dốc hết lòng vì mình, ngài cảm thấy tội lỗi, nhưng chính bởi thế, lại càng không thể tiếp tục trì hoãn thêm. ngài lắc đầu từ chối rồi vào thẳng vấn đề, ánh mắt chứa chan sự chân thành.
- katherine à... ta biết mình cần phải luôn biết ơn và phải đền đáp cho sự chờ đợi của em. ta đã nghĩ rằng một ngày nào đó trái tim ta sẽ có thể trao cho em một cách trọn vẹn. nhưng, ta đã không làm được. nếu cứ tiếp tục, ta sẽ chỉ khiến em thêm tổn thương.
katherine ngạc nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt ngài. trước lời nói sắc nhọt như cứa vào da thịt ấy, nàng vô cùng xúc động, song vẫn cố kìm nén những giọt nước mắt lại, giọng có chút run run.
- ngài đã yêu cô ấy rồi... phải không?
- ta... có lỗi với em.
đây chắc có lẽ là đáp án mà katherine không muốn nghe nhất. nàng ta cảm thấy lòng tin của mình như đang bị phản bội. dẫu đã vì ngài mà làm bao nhiêu, đến cuối cũng chỉ được nhận lại được hai từ "xin lỗi".
suốt một quãng thời gian dài chìm mình trong mộng ảo vẽ lên một cái kết có hậu cho tình yêu bản thân. katherine tưởng nàng ta sẽ mãi là người quan trọng nhất đối với ngài, nên nàng ta đã chủ quan nghĩ rằng chỉ cần đợi thêm chút nữa thôi, khi trái tim của người thật sự thuộc về, nàng ta sẽ có thể dõng dạc trả lời rằng "em đồng ý. một vạn lần đồng ý".
thế nhưng, cuộc đời nào giống với những câu truyện cổ tích, thực tế lại là một con quỷ quá đỗi tàn khốc.
cắn chặt răng, nàng ta nuốt nước mắt vào tim, cố gắng gượng cười.
- không đâu, em hiểu mà. dù ngài có lựa chọn điều gì, ngài vẫn mãi là tín ngưỡng đẹp nhất trong lòng em.
ngay sau giây phút bóng ngài công tước khuất xa khỏi biệt phủ, nàng ta cuối cùng cũng chịu lột bỏ vai diễn cô gái mang dáng vẻ dịu hiền cùng sự hoàn hảo của mình. katherine khua tay hất đổ mọi vật đang nằm trên mặt bàn rơi xuống đất tạo ra những thanh âm loảng xoảng đến chói tai. từ trong cổ họng hét lên một tiếng thống thiết lại đớn đau vô ngần như thể muốn xé toạc bầu không gian mới nãy vẫn còn yên ắng. hết gào xong lại khóc, rồi lại cười điên dại. nàng ta cứ đứng quay cuồng tựa đang nhảy một điệu valse vô tận giữa căn phòng cho đến khi cả thân thể mệt mỏi rã rời mà phải quỳ gục xuống, đôi mắt vô hồn đăm đăm hướng ra phía ngoài cửa sổ như muốn tự giải thoát mình khỏi nỗi thống khổ này.
bỗng dưng nghe thấy có tiếng động phát ra ở đằng sau, diễn biến nét mặt phức tạp của nàng ta liền chuyển sang điềm tĩnh lạ thường cùng đó dừng những hành động kỳ quái của mình, nghiêng đầu lại nhìn. từ trong bóng tối bước ra một hình dáng thân thuộc, hoàng tử michael xuất hiện với một quả táo đỏ cầm trên tay. hắn ta chỉ cắn đúng một miếng