Cũng ở đó, trong chuồng ngựa, lilith và jennifer mỗi người đang đứng riêng một buồng, vệ sinh sạch sẽ cho con tuấn mã của mình, im lặng. nhưng rồi vì quá hiếu kì muốn biết lý do, jennifer buột miệng hỏi thẳng.
- tại sao chị không nói thật với mọi người, rằng em là người đã đẩy ngã chị?
trả lời cho câu hỏi của đứa em gái mình, lilith đáp lại bằng nụ cười ngây ngô cùng giọng điệu xuề xòa.
- nó chỉ là tai nạn thôi mà, chị không sao đâu.
xúc động bởi lời nói tựa như chiếc lông vũ êm ái dịu dàng chạm sâu vào trong tâm khảm, khóe mắt long lanh của jennifer bỗng rớm ra vài giọt nước. nàng ta cúi đầu lầm bầm.
- bà chị ngốc...
tuy rằng lần đó suýt chút nữa mất mạng, nhưng cũng chỉ là suýt thôi-nàng nghĩ tích cực là như vậy. một người chị trầm tính và hơi rụt rè. một đứa em gái với tính cách sôi nổi, đôi chút bốc đồng hệt như đứa trẻ con. hai thái cực khác hẳn nhau, song lại như chưa từng gắn kết nhau đến thế.
thật tình, trong lòng nàng cũng có phần cảm thấy mừng rỡ vì chuyện đã xảy ra, nhờ nó mà nàng và cô em ngốc nghếch của mình gỡ được bao nút thắt tình cảm bấy lâu nay vướng mắc. để bây giờ cả hai có thể trở về với dáng vẻ những đứa trẻ ngô nghê ngày xưa họ từng có, và an tâm trở thành gia đình thực thụ của nhau.
tình ruột thịt, đâu phải muốn cắt mà bỏ được, phải không.
.
đột nhiên bên ngoài có con ngựa bị phát điên, hí một tiếng kêu inh ỏi nhức đầu. katherine chưa kịp leo lên đã bị ngựa đá một cái đau điếng, rồi ngã nhào xuống đất thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. xương chân gãy chảy máu khiến nàng ta đau đớn quá mà òa khóc. đứng từ trong chuồng nhận thấy tình hình bất ổn, lilith khẩn trương lao tới cạnh người bạn của mình, sốt sắng hỏi han.
- kat, cậu có sao không?!
từ xa, bằng đôi mắt tinh tường của mình, ngài công tước cũng phát hiện thấy gần chuồng ngựa có xảy ra tai nạn, liền lập tức phi ngựa quay về. nhìn thấy cảnh đoàn người đông nượp vây kín lấy katherine, ngài đặt chân lên bàn đạp và dùng chúng để ghìm ngựa dừng lại rồi nhảy xuống, len mình qua đám người kiểm tra sự việc.
- có kẻ đã hạ độc vào thức ăn của ngựa khiến nó bị mất kiểm soát!
một tên hầu sau khi xem xét lại chuồng ngựa vội ra báo cáo. thế nhưng sau khi biết nguyên do sao con ngựa trở nên như thế, nàng ta có một thái độ rất lạ. đáp lại sự lo lắng của lilith, katherine liền hất mạnh tay nàng ra rồi trợn trừng mắt nhìn, khoé mi phút chốc tuôn ra dòng lệ rơi.
- đừng động vào tôi!! đồ rắn độc!!
katherine tức giận gào lên kể lại việc người hầu đã nói với nàng ta rằng đêm qua trong lúc ra ngoài đã bắt gặp lilith ở buồng ngựa riêng của mình, người hầu định qua đó xem tình hình nhưng mà vì có việc đột suất nên phải rời đi ngay, mà nơi ấy suốt từ tối qua đến nay đều không ai lui tới. katherine cũng tin tưởng lilith nên không thắc mắc lí do sao đêm khuya nàng lại có mặt ở đó làm gì. nào ngờ...
- không ngờ rằng ta coi cô là bạn, cô lại ở đó làm chuyện tồi tệ với ta!
nhưng rõ ràng không phải thế. rõ ràng là nàng trong sạch, chẳng có lí do gì để làm một việc ác tày trời như vậy cả. đúng là đêm qua nàng có nhận được một bức thư nặc danh, nội dung viết rằng katherine đang đợi nàng ở chuồng ngựa và muốn nói chuyện riêng với nàng, nên nàng mới tới, song người lại không hề có mặt ở đó.
nhớ lại chi tiết mảnh giấy được gấp lại cất vào trong chiếc áo nàng đang mặc, lilith cố lục túi áo tìm nhưng nó đã không cánh mà bay. suy cho cùng, thiếu đi bằng chứng ngoại phạm, mọi điều đều chỉ ra nàng chính là nghi phạm. chưa kịp mở miệng giải thích, nàng đã bị lời nói oan thán của katherine chặn đứng họng.
- ta biết rằng cô có tình cảm với ngài ấy! ngài cũng đã rời bỏ ta vì cô rồi! cô còn muốn gì nữa?! tại sao cô lại phải làm vậy?!
victor nhìn nàng với ánh mắt có chút xót xa, ngập ngừng như mong nàng có thể cho một câu trả lời thích đáng.
- ta rất muốn tin em... vậy nên em hãy nói đi...
dẫu vậy, trước những lời buộc tội ấy, lilith đứng chết lặng, miệng giống như đã bị kim khâu chặt. nàng trách bản thân sao ngu dốt tin vào một vật chả có lai lịch, để rồi rơi vào cái bẫy đã được giăng sẵn bởi kẻ nào đó không ưa mình.
dễ hiểu thôi, đâu phải ai cũng có diễm phúc được nhảy một điệu cùng ngài công tước.
đảo mắt nhìn xung quanh, lilith chắc chắc trong đám người đứng đây, có kẻ đang cười hả hê trước sự thảm hại của nàng. những tiếng gièm pha xì xào pha vào trong tiếng gió vô hình chung tạo nên một áp lực khủng khiếp khiến nàng run sợ đến nỗi bủn rủn chân tay, không thể chịu nổi mà lập tức bỏ chạy.
chẳng cần biết bước chân loạng choạng đang hướng về nơi đâu, nàng chỉ muốn thoát thật nhanh ra khỏi chốn địa ngục trần gian này.
.
.
ngồi tựa vào thành giường trên chiếc giường phủ tấm ga trắng ngà điểm những họa tiết cầu kỳ màu vàng chanh, katherine trầm mình nhìn vô định qua khung cửa sổ, buồn rầu rờ vào một bên chân đờ như khúc gỗ đã mất đi mọi cảm giác. ngài công tước vẫn luôn bên cạnh chăm sóc nàng ta từ lúc đó tới giờ, không nỡ rời đi. trông cảnh này mà cũng thấy xót thương, ngài mang thuốc và một ly nước ấm đến, ngồi xuống bên cạnh giường, cố gắng xoa dịu nàng.
- đừng lo lắng quá, ta đã tìm được bác sĩ chữa trị cho em rồi, em sẽ sớm khỏi thôi. vả lại ta cũng nghĩ rằng tiểu thư lilith không phải loại người như vậy đâu.
- ngài vẫn còn bênh