Sáng hôm sau, khi xuống nhà dùng bữa, lilith đã thấy không khí trong nhà có chút khác thường. không giống mọi ngày, thức ăn trên bàn hôm nay lại trông thật ảm đạm, đặc biệt là phần của nàng, chỉ đơn giản là lát bánh mì nướng phết bơ kèm ly sữa nóng. nàng cũng không tìm được cô hầu jane của mình đang ở đâu, nên buột miệng thắc mắc.
- con xin lỗi vì đã phiền dì nhưng, dì có nhìn thấy jane ở đâu không ạ?
đáp lại nàng bằng ánh mắt trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống, khuôn mặt lady diana dần trở nên khó coi.
- ta đã đuổi cô ta về quê rồi.
- sao dì lại làm vậy ạ??
không kiềm chế được khi nghe tin sốc, nàng nói với giọng oan ức.
- con có biết mình sai ở đâu không?
thay vì cho một đáp án thông thường, bà ta lại trả lời nàng bằng một câu hỏi. sớm nhận ra mối đe dọa tiềm tàng từ nàng, bà ta hiểu rõ nếu để tâm trí lilith được tự do, nàng chắc chắc sẽ tỏa sáng giống như một con phượng hoàng lửa rực rỡ, bay lên khỏi đám tro tàn. vì thế, lady diana đã luôn tìm cách bẻ đi đôi cánh của nàng, kìm hãm nàng lại, làm lung lay ý chí của nàng, tiêm nhiễm vào đầu nàng những điều tiêu cực để nàng phải nghi hoặc về khả năng của bản thân. lần này, đuổi jane đi không chỉ là vì trừng phạt, mà còn cố tình đẩy lilith trở lại cảnh đơn độc-một con thú đơn độc, thì sẽ rất dễ bị tổn thương. đó là một mũi tên trúng hai đích.
lady diana lại tiếp tục tiếp lời, hỏi với giọng mỉa mai châm chọc.
- con nghĩ mình xứng đáng với ngài công tước chứ?
giờ nàng mới nhận ra tình hình và biết lí do vì sao bà ta lại đối xử với nàng như vậy. dĩ nhiên lilith hiểu rõ mình không đáng để được đặt lên bàn cân so sánh. song trong buổi dạ vũ ngày qua, đều có sự xuất hiện của mọi quý tộc nhiều tầng lớp, đương nhiên, jennifer cũng đã có mặt ở đó. sau khi đã chứng kiến tất cả, nàng ta chắc chắn sẽ về hớt lẻo với mẹ mình rằng lilith đã không vâng lời như thế nào, dám ăn gan hùm mà to gan "tiếp cận" ngài công tước. khoảnh khắc nàng bắt cặp với ngài chẳng khác nào chống đối, nặng nề hơn là tuyên chiến với hai mẹ con kế. vì thế, bà ta không hề đùa khi đuổi việc jane, điều nàng làm ắt phải trả giá.
thế nhưng jane nào có lỗi lầm gì. lilith thiết tha xin người mẹ kế rủ lòng thương mà cho jane được quay về, bởi mẹ jane mang bệnh nặng nằm liệt giường suốt nhiều năm nay, nếu bị đuổi khỏi biệt thự, cô ấy sẽ khó có thể xoay sở để chi trả viện phí cho mẹ của mình. song trước khẩn cầu chân thành từ nàng, lady diana chẳng buồn động lòng từ bi, chỉ ném cho nàng cái nhìn lạnh băng, buông lời cảnh cáo cuối cùng.
- nếu sau này con còn trái lời, con sẽ còn bị tước đi nhiều thứ hơn thế.
dưới bầu không khí căng thẳng, jennifer ngồi chung bàn ăn mà lại chẳng kiềm được nụ cười khúc khích đắc chí của mình. có hậu phương vững chắc như vậy, nàng ta chẳng cần gì phải lo lắng. đúng là do ngày trước, lúc chưa đụng chạm đến lợi ích của nhau, jennifer chỉ coi nàng như người chị kế tầm thường, và cũng không ghét nàng. thế nhưng giờ đây, sự hiện diện của lilith đối với nàng ta thật sự đã quá gai mắt. chắc chắn sau này jennifer sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho nàng.
.
trong gần một tháng, vì cảm thấy áy náy bởi jane đã phải gánh hậu quả thay mình, lilith vẫn đều đặn viết thư tay thăm hỏi và gửi thêm một số tiền nhỏ cùng vài vật phẩm về quê cho jane. jane cũng hiểu cho nàng, jane biết nàng chẳng có lỗi lầm gì trong câu chuyện này cả, dặn dò nàng phải giữ gìn sức khỏe khi không có ai ở bên chăm sóc, mong nàng có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
"nếu ta là một người chủ tốt hơn, ta đã có thể bảo vệ được em..."
nhờ có sự chăm sóc chu đáo từ jane mà lilith mới có thể có một cuộc sống thoải mái trong căn nhà lạnh lẽo như quanh năm suốt tháng đều bị mùa đông bao phủ. nhưng giờ jane đã đi rồi, người duy nhất còn sót lại mà thực sự quan tâm đến nàng đã không còn ở đây nữa, vậy sau này, nàng biết phải làm sao? lilith tức giận trách cứ bản thân vì đã quá vô dụng, yếu kém. một tiểu thư chân yếu tay mềm với linh hồn vụn vỡ, chẳng có quyền lực trong tay như nàng, đến cả bản thân cũng không bảo vệ nổi, thì giúp đỡ được ai đây?
ngoài khóc thầm trong ấm ức ra, nàng chẳng thế làm gì khác.
.
.
rất nhanh đã đến cuối tháng, theo lịch trình, hoàng gia lại tổ chức một buổi du thuyền hai ngày một đêm tại cowes ở isle of wight-một ngôi làng nhỏ bên biển-điểm đến nổi tiếng từ nhiều năm trước đã được hoàng gia anh sử dụng và xây dựng bến đỗ tàu.
trên tàu thuyền gồm nhiều khu vực hoạt động vui chơi giải trí quý tộc như sân golf mini cho những quý ngài chơi thể thao, thư viện sách cho các quý cô yêu thích sự cổ điển, hay casino royale cho những người thích được thể hiện trí thông minh và khoe khoang về sự may mắn của mình. dĩ nhiên, điểm sáng của buổi du thuyền này không gì khác ngoài màn đấu giá các tác phẩm nghệ thuật của những họa sĩ lừng danh từ khắp nơi trên thế giới, số tiền sau khi thu được sẽ được quyên góp cho các trại trẻ mồ côi. vì lần này là một sự kiện từ thiện nên không cần phải gò bó ăn vận khoa trương nữa, mọi người đều được mặc những thường phục đơn giản mà mình muốn.
theo tính cách hướng nội của mình, lilith dĩ nhiên sẽ chọn một khu vực nào đó vắng người để thư giãn. đang ngồi thư thái trong thư viện, nhâm nhi tách trà hoa cúc cùng với một cuốn tiểu thuyết lãng mạn trên tay thì bỗng có bóng dáng cô gái lạ mặt ở đâu xuất hiện ôm chầm lấy lilith từ phía sau khiến nàng giật thót người làm vội quay đầu lại. hóa ra là katherine đang nghiêng đầu nở một nụ cười tươi, chào hỏi nàng vồn vã.
- ôi, đã lâu không gặp! ta đã rất nhớ cậu đó, lilith.
- đã lâu không gặp. cậu vẫn khỏe chứ?
các cơ mặt nàng dường như thả lỏng khi biết đấy là katherine. nàng gác cuốn sách đang đọc dở dang lại lên mặt bàn, bắt tay mừng rỡ vì được hội ngộ với người bạn mới kết thân này.
- tất nhiên rồi!
lâu ngày mới có dịp gặp lại, hai người hàn huyên