Trước đây Tô Ngự cứ nghĩ việc hiện thực hóa những thứ được sản xuất trong các bộ phim về đề tài thế giới tương lai còn rất xa, cũng cảm thấy cả đời mình chắc sẽ không chờ đợi được một dịp trọng đại như vậy.
Nhưng bây giờ Tô Ngự đã nhìn thấy.
…
Khi được nghỉ đông, cậu được Tống Quân Ngật đưa đến một nơi trống trải. Khi cậu còn đang thắc mắc sao họ lại đến đây vào đêm khuya như vậy, thì trên bầu trời dường như có một vết nứt mở ra, một cơn gió mạnh từ khe nứt thổi xuống, làm rung chuyển toàn bộ cây cỏ xung quanh. Ngay cả Tô Ngự cũng suýt chút nữa té ngã, may mà Tống Quân Ngật đã ôm chặt lấy cậu.
Theo cơn gió mạnh, một phi thuyền khổng lồ từ từ đi ra từ bên trong khe nứt.
Cây cối xung quanh bị gió mạnh lay động, gần như đổ rạp.
Khi phi thuyền dừng lại trước mặt họ, những vết nứt và cơn gió mạnh biến mất.
Tô Ngự nhìn phi thuyền, kinh ngạc đến không nói nên lời.
Thấy bé cưng ngơ ngác, Tống Quân Ngật trực tiếp bế bé cưng lên.
Đột nhiên lơ lửng trên không trung, Tô Ngự ôm chặt cổ Tống Quân Ngật, chân quấn quanh eo anh. Tống Quân Ngật ôm mông cậu và đi về phía phi thuyền.
Đi tới trước phi thuyền, cánh cửa biến mất trong không khí.
Tô Ngự mở to mắt.
Tống Quân Ngật bế cậu bước vào, một lúc sau cánh cửa lại xuất hiện.
Tô Ngự: “!!”
Thật thần kỳ!
Thấy bé cưng tò mò, Tống Quân Ngật liền thả cậu xuống.
Phi thuyền có rất nhiều cửa sổ. Tô Ngự nhìn ra ngoài, phát hiện phi thuyền đã cất cánh, mà nếu không phải cảnh vật bên ngoài thay đổi thì cậu cũng không biết gì luôn.
Tô Ngự nằm bò ở cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy vết nứt lại xuất hiện, lần này không phải mang theo gió mạnh, mà là lực hút! Đang trong phi thuyền nên cậu không cảm nhận được, nhưng cậu thấy cây cối bên dưới đều bị hút vào vết nứt!
Khi phi thuyền hoàn toàn tiến vào vết nứt, thế giới bên ngoài lại bị bóng tối thay thế. Dường như thời gian đã đứng yên.
Tô Ngự thất vọng quay mặt đi.
Sau đó, cậu chạy vòng vòng quanh phi thuyền để thăm quan, trông hệt như một nhóc nhà quê vừa mới vào thành phố.
Tống Quân Ngật nhìn đồng hồ, nghĩ đã tới lúc phải nhắc Tô Ngự đi ngủ rồi, nhưng đi tới thì thấy Tô Ngự đang ra ra vào vào một căn phòng.
Thấy Tống Quân Ngật tới, cậu mở to mắt nhìn anh: “Cánh cửa này thần kỳ quá!”
Cánh cửa này sẽ biến mất đó!
Bé cưng như vậy thật đáng yêu, khiến lòng Tống Quân Ngật ngứa ngáy.
Anh nghiêng người nói vào tai nhóc: “Còn có thứ thần kỳ hơn nữa đấy. Em có muốn thử không?”
Mắt Tô Ngự sáng ngời: “Em muốn!”
Tống Quân Ngật mỉm cười ôm bé cưng vào phòng.
Chuyện xảy ra tiếp theo đã khiến Tô Ngự phải hối hận.
Làm xong, Tô Ngự mệt mỏi không cử động nổi, thậm chí không mở mắt được.
Phi thuyền dừng lại.
Tô Ngự được Tống Quân Ngật ôm vào lòng.
Có rất nhiều người đang đợi bên ngoài phi thuyền. Với tư cách là Quốc vương đế quốc, Khương Mặc Bạch nhất thời ngạc nhiên khi thấy Tống Quân Ngật bế một người bước ra.
Gương mặt anh đầy vẻ dịu dàng mà trước nay y và Hạc Xuyên chưa từng thấy…
“Tống Quân Ngật…” Hạc Xuyên đang định nói gì đó, lại bị ánh mắt Tống Quân Ngật chặn lại. Vẻ mặt Hạc Xuyên liền có vẻ như đã hiểu.
Sau khi kinh ngạc, Khương Mặc Bạch cũng cảm thấy thú vị. Y nhìn thiếu niên đang được Tống Quân Ngật ôm chặt trong lòng, rồi ngẩng đầu nhìn Tống Quân Ngật, cười nhẹ nói: “Ta vốn tưởng anh sẽ không trở lại, không ngờ khi trở về, anh còn mang theo một người.”
Mất công trước kia y còn thương tâm như vậy.
Tống Quân Ngật không nói gì.
Khương Mặc Bạch tiếp tục nói: “Anh không giới thiệu chút sao?”
“Đứa trẻ còn đang ngủ, lát nữa.”
Nói xong, Tống Quân Ngật bế bé cưng đi ra ngoài.
Khương Mặc Bạch nhìn anh, rồi dựa vào Hạc Xuyên, kinh ngạc nói: “Đứa nhỏ đang ngủ sao? Từ khi nào mà Tống Quân Ngật lại quan tâm đến người khác như vậy? Thật sự là khiến người ta kinh ngạc.”
“Đúng là đáng kinh ngạc.” Hạc Xuyên cười nói, “Nhưng nếu em lại chú ý đến anh ta nhiều như vậy, anh sẽ ghen đấy.”
Khương Mặc Bạch xoay người vòng tay qua cổ Hạc Xuyên, kề sát vào hắn: “Anh ghen tị với đồ đầu gỗ Tống Quân Ngật kia sao? Tên đầu gỗ đó làm sao bằng anh được?”
Hơi thở phun lên mặt Hạc Xuyên, khiến hắn hơi nhột.
Khi Tô Ngự