Chương 20: Em sai rồi
Edit: Én nhỏ
Beta: Min
"Chớ lộn xộn." Giang Mộ Trì thở dài một hơi, không coi chừng cô một phút là xảy ra chuyện, nếu không phải Giang Mộ Trì hiểu rõ tính tình Kiều Dư An, hẳn sẽ cho rằng Kiều Dư An cố ý đến gây chuyện.
"Đau quá." Đôi mi thanh tú của Kiều Dư An nhíu lại, nước mắt uất ức nhìn Giang Mộ Trì, ngón tay không dám động, ai mà biết con cua không lớn bao nhiêu mà cũng có thể kẹp người, chính là cái con lớn nhất trong đám kia.
"Lúc nãy anh đã nói thế nào?" Giang Mộ Trì tìm bật lửa trong bếp đốt càng cua, con cua đau liền buông lỏng ra, nắm lấy tay cô thổi một chút, không có rách da, chỉ là đỏ một mảng, làn da vốn dĩ trắng, bị kẹp liền thấy rất rõ phần bị thương, ngón tay đều đỏ.
"Em sai rồi." Kiều Dư An ấy à, người đứng đầu chuyên phạm lỗi lầm, cũng là nhân vật số một chuyên đi xin lỗi, cho dù là việc gì, cũng nhất định sẽ xin lỗi trước, cũng không quan tâm những chuyện khác, muốn nói cô có ưu điểm gì, Giang Mộ Trì nhất định sẽ nói, xin lỗi nhanh nhất.
"Mỗi lần em đều nói em sai rồi, cũng chưa thấy em sửa sai lần nào." Giang Mộ Trì cầm tay của cô rửa một chút, vào nhà tìm thuốc bôi lên, trên người cô không có vết sẹo nào, đương nhiên càng muốn bảo vệ cô tốt hơn, không thể để lại bất cứ vết sẹo nào trên người của cô khi cô trong vòng tay của anh.
"Em đâu có nói lần sau không dám nữa." Kiều Dư An lè lưỡi, cười hì hì: "Em sai rồi, nhưng lần sau em còn dám làm." Cô chính là người không có trí nhớ.
"Em còn rất đắc ý? Cái tính bướng bỉnh này của em, uổng công mẹ vợ nuôi em lớn như thế này, thật sự là vất vả mẹ vợ rồi, lần sau đến anh phải mang nhiều quà cho mẹ hơn." Giang Mộ Trì bôi thuốc cho cô, để tay của cô xuống, cô gái này luôn luôn biết cách chọc anh nổi giận.
"Hè hè, cũng đúng, mẹ em vất vả nuôi em thành một cô gái xinh đẹp thế này." Kiều Dư An che ngón tay thổi thổi, không hề ngượng ngùng.
Giang Mộ Trì cười cười không nói gì nữa, ra ngoài rửa cua, cua được nuôi ở nơi thế này cũng không bẩn, chà rửa một chút là sạch, để vào trong chậu, mẹ Giang tìm vỉ nướng và một số gia vị: "Mấy cái này là lúc sang đây ăn Tết mẹ mua làm đồ nướng, gia vị mua hơi nhiều, nhưng vẫn còn hạn dùng, phòng bếp có đồ ăn, muốn lấy gì cứ lấy." Mẹ Giang cũng mặc kệ hai người trẻ bọn họ, thích làm gì thì cứ làm.
Lúc mẹ Giang đi ra, Kiều Dư An theo bản năng giấu ngón tay đỏ rực của mình đi, nếu như bị mẹ Giang biết, lại thành trò cười, nhìn mẹ Giang đi rồi, Kiều Dư An mới lấy tay ra xem, thổi một cái, nói với Giang Mộ Trì: "Giang Mộ Trì, em phát hiện em chính là một trò cười, ở nơi nào cũng có thể bị người khác chê cười." Giống như làm chuyện gì cũng đều khác với người ta, không khác người không phải là cô, đúng là không bình thường.
"Không đúng, có một điều em chưa bị người khác chê cười qua." Đôi mắt Giang Mộ Trì sâu thẳm liếc nhìn cô, nhíu mày cười cười: "Có một người chồng tốt, toàn bộ Vân Thành ai không ngưỡng mộ em?"
Chợt nghe đến câu này, Kiều Dư An còn chưa kịp phản ứng, sau đó cười to lên: "Ha ha ha ha ha, anh không biết xấu hổ hả?"
Từ trước tới nay chưa từng thấy Giang Mộ Trì tự tin như vậy, lại còn nói ra những lời như thế, thật không sợ người khác chê cười sao?
"Có người từng chê cười em sao?" Giang Mộ Trì đứng lên đi bày vỉ nướng, chút tự tin này, Giang Mộ Trì vẫn có.
"Ừm, được thôi, quả thực là chưa từng, bọn họ đều nói kiếp trước em đã làm chuyện tốt nên bây giờ mới lấy được anh." Kiều Dư An bưng lấy mặt nhìn Giang Mộ Trì.
Không chỉ cha mẹ nói như vậy, các chị em cũng nói Giang Mộ Trì là người tốt, lúc đầu cô còn không tin, hiện tại ở chung được một thời gian, Giang Mộ Trì thật sự là một người tốt, đối xử với vợ rất tốt, làm tròn trách nhiệm của người chồng.
"Cho nên em vẫn là có ưu điểm."
"Hừ, anh là coi thường em, rồi nâng bản thân anh lên, cái này không tính." Kiều Dư An hừ hừ, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới anh.
"Không tính?" Giọng nói của Giang Mộ Trì có chút tiếc nuối nói: "Nếu như vậy xem ra, Quyển Quyển thật đúng là không có ưu điểm gì, cũng chỉ có mỗi ánh mắt nhìn chồng không tệ, nếu em đã không thừa nhận, vậy thì chả có ưu điểm nào."
"Phi!" Kiều Dư An chưa từng gặp qua ai mặt dày đến như vậy, cái gì mà đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, một chút cũng không giống, hoàn toàn là một tên vô lại.
Giang Mộ Trì bày xong vỉ nướng, thường chỉ có dịp lễ Tết mọi người mới tụ họp lại với nhau, sẽ làm đồ nướng ăn, còn bây giờ cũng chỉ có hai người họ có dồi dào sức lực đến thế, bận rộn việc nhà nông đến chiều, đã mệt đến không có hơi sức rồi, hận không thể nằm ngay trên ghế sa lon.
"Ăn con lớn kia trước, ai bảo nó kẹp em." Kiều Dư An dùng kẹp chế ngự con cua lớn kia, bỏ lên trên giá nướng, cái này là có thù tất báo, ngay cả con cua cũng không tha.
"Đó là do em động nó trước." Giang Mộ Trì bắt đầu làm đầu bếp, ngồi xuống nướng cua, còn từ nhà bếp lấy ra một ít cà chua, thịt bò để lên nướng cùng, bên trong khu nhà nhỏ này rất nhanh liền tỏa ra mùi hương thơm ngát, ánh mắt Kiều Dư An trông chờ, nước bọt đều muốn chảy xuống.
Nướng xong con cua lớn kia, Kiều Dư An chờ Giang Mộ Trì đưa cho mình, Giang Mộ Trì vừa cầm lên, cô đã muốn đưa tay tới tiếp, vẻ mặt tươi cười, chỉ thiếu chút nữa là nói cám ơn, kết quả sắp đến bên tay mình, Giang Mộ Trì tay rẽ ngoặt một cái, bỏ vào miệng bản thân, hít hà một cái: "Thơm quá."
Kiều Dư An: "...?"
Kiều Dư An lập tức trợn mắt tròn xoe, trừng Giang Mộ Trì giống như là có thâm thù đại hận, thấy anh vẫn không đưa cho mình, cô bưng ghế đẩu ra ngoài kia ngồi.
Giang Mộ Trì giật khóe miệng, nhìn bóng lưng nhỏ thở phì phò của cô, đây là tức giận rồi, nhẹ nhàng thở dài, người không lớn, nhưng tính khí thì rất lớn.
Đứng lên cầm con cua đến bên cạnh cô: "Nhanh ăn đi, quỷ tức giận, tính khí em sao lại lớn đến như vậy?"
"Hừ." Kiều Dư An đoạt lấy, răng rắc răng rắc liền bắt đầu ăn, nướng vừa xốp vừa giòn, cắn một miếng là thấy thơm