Chương 21:
Edit: Min
Ban đêm Giang Mộ Trì xử lý xong công vụ về đến phòng, Kiều Dư An đã ngủ rồi, khuôn mặt khi ngủ vô cùng yên tĩnh, xem ra đã ngủ rất lâu, hôm nay quá mệt, ngủ tương đối sâu, anh cũng rón rén tắm rửa nghỉ ngơi, trước khi ngủ còn đang suy nghĩ Quyển Quyển ăn nhiều đồ nướng như vậy có bị nhiệt không.
Cũng may sáng hôm sau lúc Kiều Dư An tỉnh lại vẫn là nhảy nhót tưng bừng, không có cảm giác không khoẻ, thể chất này cũng quá thần đi, ăn vải phải vào bệnh viện tiêm, ăn đồ nướng thì không có chuyện gì.
Đối với vấn đề này, Kiều Dư An giải thích là: "Bình dịch truyền mấy ngày trước còn trong thân thể, còn có sức chống cự."
Giang Mộ Trì không lời nào để nói, không có việc gì là được, hôm qua bận bịu cả ngày, hôm nay đau lưng, Kiều Dư An đã không muốn đi cấy mạ, vốn còn muốn tìm cớ gì, phát hiện hôm nay vốn là không cần cấy mạ, trong nhà tìm người đến giúp đỡ, hàng năm cả nhà chỉ làm một chút, thử một chút cảm giác, nếu đám ruộng đều dựa vào bọn họ cấy, còn không phải mệt chết.
Cha Giang mẹ Giang ăn cơm trưa rời đi trước, Kiều Dư An thì tâm tâm niệm niệm câu cá, đòi Giang Mộ Trì ở lại, xế chiều đi câu cá, ngày mai lại rời đi.
Giang Mộ Trì cũng dự định ở thêm hai ngày, đồng ý với cô, ăn cơm trưa đã tìm được cần câu, cần câu này chính là một cây gậy trúc, loại đơn giản nhất, chính anh cũng không có câu mấy lần, cũng không biết có thu hoạch được gì hay không.
Kiều Dư An rất hào hứng, khiêng hai cây gậy trúc chạy, Giang Mộ Trì ở phía sau nhanh chân mới đuổi kịp cô: "Em biết đi nơi nào không, sao chạy nhanh như vậy."
"Không biết, đây là xuống dốc, em đây không phải là không có phanh được sao." Kiều Dư An dậm chân một cái: "Xe buýt đường số 11 này có chút khó phanh xe."
Giang Mộ Trì bất đắc dĩ nhìn cô một cái, đưa cô đi theo hướng đường nhỏ, mấy ngày nay ban đêm đều mưa rào, ban ngày ngược lại sáng sủa một chút, nước sông dâng lên, những nhà đã cấy mạ xong đều lấy đồ ra đi mò cá câu cá, bờ sông cũng rất náo nhiệt.
Xét thấy trình độ hai người, Giang Mộ Trì tìm một chỗ tương đối yên tĩnh, bằng không đến trưa cái gì đều không có cũng đủ mất mặt.
Tìm được địa điểm tốt, bày ghế ra, móc mồi vào rồi đợi con cá mắc câu, Giang Mộ Trì không nói lời nào, Kiều Dư An cảm thấy quá yên tĩnh, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
"Giang Mộ Trì, muỗi có cắn anh không? Em cảm giác có con muỗi."
"Chồng ơi, chúng ta thật có thể câu được cá sao? Nước vàng như vậy, bên trong thật sự có cá sao?"
"Anh nói chúng ta có đang ở hạ nguồn hay không, nói không chừng trên thượng nguồn đã có người câu hết cá rồi."
Giang Mộ Trì lườm cô một chút: “Em lại nhao nhao nữa, cho dù có là rùa đen cũng đều sẽ bỏ chạy."
"Ồ…" Kiều Dư An che miệng lại, nhìn thoáng qua cần câu: "Đang động, cá đã mắc câu." Một phát bắt được cần câu nhấc lên, Giang Mộ Trì tưởng rằng cô nhìn lầm, ai biết con cá này thật đúng là cắn câu, một con cá trích không lớn lắm.
"Ha ha ha, nhìn xem, cá của em, là cá trích, nhìn có chút giống." Kiều Dư An hận không thể chống nạnh cười to, đắc ý nhìn Giang Mộ Trì: "Mất mặt chưa? Chứng minh rằng cá thích những người líu ríu như em, chúng ta tranh tài đi, xem ai câu hơn nhiều." Kiều Dư An gỡ cá xuống bỏ vào trong thùng.
“Được, anh thấy chỉ là trùng hợp." Giang Mộ Trì làm sao lại không dám ứng chiến.
"Hừ, em thấy anh chính là ghen ghét." Kiều Dư An mắc mồi câu tiếp tục buông xuống, chỉ là một con cá cỡ hai ngón tay liền vui không ngừng, ôm thùng một mực đùa nó.
"Mắc câu rồi." Giang Mộ Trì kéo cần câu, Kiều Dư An nhìn sang, một con thật lớn, tâm tình lập tức ảm đạm, nhưng tự an ủi trong lòng, may mắn chưa hề nói thi về kích cỡ to nhỏ.
"Đây là cá chép, anh nhìn có râu cá, ở bên miệng, nghe nói đây là họ hàng của Long Vương." Giang Mộ Trì bỏ vào trong thùng, không gian liền nhỏ rất nhiều, đều bị cá chép này chiếm lấy, cá trích ở trước mặt cá chép tựa như là gặp được sư phụ.
"Thật đúng là có, trước đó không có chú ý tới." Kiều Dư An ôm cá đến xem một chút, muốn nhìn rõ ràng râu cá, kết quả cá đột nhiên vẫy đuôi, cứ như vậy từ trong tay Kiều Dư An trượt ra ngoài, Giang Mộ Trì cũng còn chưa kịp phản ứng, con cá chép liền bật một cái lượn về trong nước sông đục ngầu.
Giang Mộ Trì: "..."
Kiều Dư An: "..."
Không khí dừng lại, Kiều Dư An ngừng thở, ngây người nhìn cảnh này, mở miệng nói lắp ba lắp bắp: "Cái đó, Giang Mộ Trì, nếu em nói em không phải cố ý, anh có tin hay không?"
Trời ơi, nhìn sao cũng giống như ghen ghét anh câu cá lớn hơn cô, cố ý thả đi, đây chính là có mười cái miệng cũng giải thích không rõ ràng, tay mình tiện vậy? !
Giang Mộ Trì không nói, hơi nhíu mày lại, ánh mắt này thấy thế nào cũng có chút nguy hiểm.
Kiều Dư An lui lại hai bước: "Em thật không phải là cố ý, đây là bờ sông, rất nguy hiểm, anh không nên động thủ, nếu là rớt xuống liền xong đời, nếu anh tức giận, em có thể thả cá em câu đi." Kiều Dư An sắp bị ánh mắt của Giang Mộ Trì làm sợ mất mật, người này không nói lời nào, càng không nói cô càng sợ hãi.
Hầu kết Giang Mộ Trì bỗng nhúc nhích, môi mỏng khẽ mở: "Cá đã mắc câu của em."
"Hả? Ôi ôi, mắc câu rồi." Kiều Dư An vừa đi lấy cây gậy trúc, còn vừa nhìn Giang Mộ Trì, giống như sợ Giang Mộ Trì tức giận đẩy cô xuống sông.
"Cá này, nhìn quen mắt..." Giọng Kiều Dư An mang theo sự không xác định, chỉ là sao giống con cá vừa nãy bị cô thả đi vậy?
"Kiều Dư An, em còn nói em không phải cố ý?" Giang Mộ Trì bị chọc giận quá mà cười lên, chưa từng gặp phải chuyện như vậy, một con cá bị mắc câu hai lần trong thời gian ngắn, đây là đói cỡ nào?
"Em thật không có, em làm sao biết nó cắn câu của em, con cá này thật sự chỉ có ký ức bảy giây? Đều nói ngã một lần khôn hơn một chút, sao nó đần như vậy?" Kiều Dư An sắp bị tức khóc: "Nhưng mà mắc câu cũng tốt, cái này cho anh, coi như không có xảy ra chuyện vừa rồi có được không?" Kiều Dư An gỡ cá khỏi lưỡi câu vội vàng bỏ vào trong thùng,