Chương 22: Mối tình đầu của em là ai?
Edit: Min
Bởi vì chén canh cá ngọt lịm kia của Kiều Dư An, mãi đến khi cô đi về bà nội còn cười ha hả căn dặn Giang Mộ Trì đừng để Kiều Dư An xuống bếp, tránh bị tiêu chảy, muốn Giang Mộ Trì chịu khó một chút, làm việc nhiều, đừng để vợ vất vả.
Kiều Dư An lúng túng đến muốn tìm kẽ đất chui xuống cho xong, chén canh cá ngọt lịm kia thật là nét bút hỏng trong cuộc đời của cô, ngẫm lại đều đau răng, ngày đó sau khi bà nội uống xong còn gọi ông nội uống, còn ngọt hơn canh nấm tuyết cẩu kỷ nấu buổi sáng, mặt của cô đều mất hết.
Giang Mộ Trì lái xe rời khỏi đập Vân Lĩnh, từ sau khi lên xe Kiều Dư An cũng không mở miệng nói chuyện, một mực cúi đầu lướt điện thoại, trong lòng buồn bực Giang Mộ Trì cực kỳ, nếu không phải anh, mình cũng sẽ không xấu hổ như thế, thế mà bị ông nội bà nội chế giễu một phen, nếu là truyền ra ngoài, còn không phải mất mặt chết sao.
"Quyển Quyển, mệt không? Tại sao không nói chuyện?" Giang Mộ Trì đi đến nửa đường thật sự là không nhịn được, mình mở miệng trước.
"Em buồn ngủ hay không anh không biết sao? Giả bộ đi, anh quá xấu xa, em hoài nghi tim phổi anh đều là màu đen." Kiều Dư An quệt miệng không vui, cô nghiêm trọng hoài nghi người này chính là kẻ bụng dạ đen tối, đen từ bên trong ra, nhưng vẫn chưa thể hiện ra bên ngoài, cho nên những người khác không biết lòng dạ anh hiểm độc mà thôi.
"Anh xấu xa ở chỗ nào? Anh cũng không biết ngay cả đường và muối Quyển Quyển đều không phân biệt được." Khóe miệng Giang Mộ Trì mang theo ý cười, sự cưng chiều như có như không, Kiều Dư An không có trông thấy.
"Vậy cũng không thể trách em, phía trên trên hộp viết là muối!" Kiều Dư An mở to hai mắt nhìn, kỳ thật chuyện này thật đúng là không thể trách Kiều Dư An, trên mặt mấy cái hộp đều có viết muối đường, cô chỉ dựa theo đó mà nêm thôi.
Tuyệt đối không ngờ rằng, lúc mua về, bà nội liền nhầm hũ đường thành hũ muối và ngược lại, cho nên dẫn đến một chuỗi sai lầm chỗ cô hôm nay.
Hơn nữa cô ít khi xuống bếp, lại không có cẩn thận phân biệt, cho rằng đường chính là đường, muối chính là muối, lúc này mới gây ra chuyện cười như vậy.
"Vâng vâng vâng, đương nhiên không trách Quyển Quyển, Quyển Quyển cũng không thể trách anh, cũng không phải anh viết nhầm." Giang Mộ Trì cũng biết khoe mẽ, từ trước đến nay Kiều Dư An ăn mềm không ăn cứng, người khác xuống nước yếu thế một chút thì cô đã mềm lòng trước một nửa rồi.
"Hừ, thì trách anh, nếu không phải anh buộc em làm canh cá, làm xong còn để bà nội uống, em cũng sẽ không mất mặt như thế, về sau em rất ngại đi gặp ông bà nội, em đã lớn từng này nhưng chưa bao giờ mất mặt như thế đâu." Ngày đầu tiên té đặt mông trên đám ruộng, ngày thứ hai làm một nồi canh cá ngọt lịm, mặt mũi cô còn đâu.
"Hẳn là có, chỉ là em đã quên, ngày nào anh đi hỏi cha mẹ một chút, chắc chắn họ nhớ kỹ." Tính tình này của Kiều Dư An, làm sao có thể không xảy ra chuyện được, những tình huống như vậy hẳn là cũng còn tạm được, dù sao đều là người trong nhà, cũng không thể coi là mất mặt, ngược lại là càng làm cho trong nhà vui hơn, không nhìn thấy nụ cười lúc bà nội đi ra ngoài sao, khóe miệng đều muốn liệt đến mang tai.
"Anh im đi." Kiều Dư An tức giận, nhìn cô giống như thường xuyên xảy ra chuyện xấu hổ sao? Nhìn giống như là người thường xuyên bị mất mặt sao? Làm sao có thể!
"Được, anh không nói." Giang Mộ Trì cười ngậm miệng, kỳ thật người như vậy cũng rất tốt, luôn luôn mang đến vui vẻ cho người khác, hơn nữa tính cách của Kiều Dư An cũng tốt, nhanh quên những chuyện đã xảy ra, sẽ không mang thù.
Nhưng Giang Mộ Trì không nghĩ tới, Kiều Dư An lần này lại mang thù như thế, để anh trở tay không kịp.
Về đến nhà đúng lúc ăn cơm tối, ăn cơm tối xong lên lầu, Kiều Dư An mở mấy hộp chuyển phát nhanh, Giang Mộ Trì ngồi ở trên giường nhìn cổ phiếu hôm nay.
Kiều Dư An cầm một bình nước hoa, tiến đến bên cạnh Giang Mộ Trì: "Cái này dễ ngửi sao?"
"Ừm?" Giang Mộ Trì để laptop trong tay xuống: "Nước hoa Sơn Chi, hương thơm vừa đậm đà vừa thanh mát."
"Đúng, em cực kì thích mùi của hoa Sơn Chi, mọi người đều nói mùi hương này rất dễ người, mang hương vị của mối tình đầu."
Kiều Dư An đổ một chút vào trong không khí, hương thơm của Sơn Chi nhàn nhạt bay khắp trong phòng, từ trên xuống dưới, xâm nhập vào làn da, cảm giác toàn thân thư thái vui sướng, nhưng Giang Mộ Trì lại không quá thoải mái.
Giang Mộ Trì nắm cằm của cô, ánh mắt như đầm sâu: "Mối tình đầu của em là ai? Có chuyện gì đáng nhớ không?"
"Mối tình đầu cảu em chính là anh nha." Kiều Dư An nháy nháy mắt, một mặt vô tội, nhìn khiến cho thân thể Giang Mộ Trì nóng lên, ánh mắt cũng thay đổi, cô ngay thẳng nói ra mối tình đầu là anh như thế, bảo anh làm sao không xúc động cho được.
Giang Mộ Trì chưa từng có yêu cầu xa vời về chuyện Kiều Dư An vẫn chưa có mối tình đầu, anh cũng không có mối tình đầu, nói tóm lại, vẫn là lời đồn hại người, ai biết một “nữ hoàng ăn chơi” có tiếng tăm gần xa như cô, ngay cả mối tình đầu vẫn không có đâu?
Lời đồn hại người, vậy hôm nay anh phải thành tâm xin lỗi Kiều Dư An.
"Vậy em không cần dùng nước hoa để cảm nhận, chẳng phải anh đang ở bên cạnh em sao?" Giang Mộ Trì nắm eo của cô, bỏ laptop trên tay vào tủ đầu giường, giờ phút này Kiều Dư An còn chưa ý thức được nguy hiểm, còn mở to mắt đẩy đẩy anh: "Em chỉ là thuận miệng nói một chút, trên internet mọi người đều nói như vậy, nói có hương vị của mối tình đầu, cũng không phải em nói trước."
Chủ yếu là Kiều Dư An cũng thích hương hoa Sơn Chi, ngửi kỹ sẽ thấy rất đậm đà, ngửi sơ thì lại rất thanh mát nhẹ nhàng, tóm lại khiến cho tâm trí con người thanh thản.
"Nhưng em nói trước mặt anh, có thể thấy được anh còn chưa đủ cố gắng, nếu anh đủ cố gắng, Quyển Quyển cũng không cần mua cái gì nước hoa Sơn Chi để hoài niệm, Quyển Quyển, anh hiểu, bây giờ thỏa mãn em." Cái cằm của Giang Mộ Trì tựa ở trên bờ vai Kiều Dư An, lời nói rất nhỏ, nhưng toàn rơi vào trong lỗ tai cô.
Kiều Dư An nuốt ngụm nước miếng theo bản năng, giọng nói hơi sợ: "Giang Mộ Trì, chúng ta nghiêm túc làm việc cho tốt, anh còn phải làm việc, anh đừng như vậy."
Luôn cảm thấy đây là điềm báo bão tố đến, cô vẫn nên thừa nhận