Chào Lâm đạo hữu!
Vừa bước vào cửa, Kha Vạn đã cười cười chào Lâm Phong, khác hẳn vẻ lãnh đạm khi mới gặp lần đầu.
Lâm Phong cũng đứng dậy chào gã rồi cả hai cùng ngồi xuống.
Sau khi nói một ít chuyện phiếm, Kha Vạn liền thay đổi chủ đề:
Lâm huynh lần này hẹn ta đến đây, có phải có điều gì cần nói?
Haha, chuyện này chắc Kha huynh cũng đã đoán ra, chính là ta muốn trả lời đạo hữu chuyện hôm trước.
Lâm Phong cũng cười cười nói.
Ồ, vậy chắc đạo hữu đã đồng ý?
Đúng vậy, nhưng trước đó, ta phải biết được kế hoạch của đạo hữu, như vậy mới tiện cho hành động. Ta cũng không muốn lãng phí cơ hội chữa bệnh cho con gái của huynh vào một kế hoạch không nắm chắc.
Lâm Phong nói xong liền cầm ly trà nhấp một ngụm.
Kha Vạn thấy Lâm Phong thẳng thắn như vậy, đối với Lâm Phong tăng thêm vài phần hảo cảm, chắp tay nghiêm túc nói:
Trước chưa biết có chữa bệnh được cho tiểu nữ hay không, chỉ cần mấy lời này của đạo hữu, ta xin đa tạ đạo hữu!
Lâm Phong cũng nghiêm nghị xua tay nói:
Chúng ta chẳng qua làm một cuộc giao dịch, không cần tính chuyện ơn nghĩa gì trong đó. Chẳng qua, đạo hữu có thể nói sơ lược kế hoạch để ta tham khảo không?
Được, thực ra…
Kha Vạn liền chuyển sang truyền âm vào tai Lâm Phong. Lâm Phong thỉnh thoảng cũng nhép môi truyền âm lại, hai người trao đổi một hồi thì Lâm Phong cũng gật đầu nói:
Nếu Kha đạo hữu đã tính toán cẩn thận như vậy thì ta cũng không có gì thắc mắc nữa. Còn về chuyện nhập môn, ta sẽ y theo phân phó của đạo hữu mà làm.
Vậy ta xin lấy trà thay rượu, cảm tạ đạo hữu.
Nói rồi, liền bưng ly trà lên kính Lâm Phong, lần này Lâm Phong không ngượng ngùng gì mà cũng uống một ngụm, tránh để đối phương có điều gì không vui. Vả lại, bản tâm Lâm Phong cũng muốn giúp cô bé đáng thương kia một lần.
Lâm huynh, đối với chuyện thú triều lần này, huynh có cái nhìn như thế nào?
Kha đạo hữu chắc phải rõ hơn ta chứ, tuy nhiên nếu huynh đã hỏi thì tiểu đệ đây cũng không ngại chia sẻ với huynh. Thật ra, theo ta thấy…
Kha Vạn chăm chú nghe Lâm Phong nói, thỉnh thoảng còn nói một vài thông tin khá bí mật mà không biết cách nào gã thăm dò được, làm cho Lâm Phong cũng được lợi không nhỏ.
Trải qua một phen trao đổi, hai người bèn chia tay nhau hành động. Trước khi chia tay, Kha Vạn còn không quen đưa cho Lâm Phong một cái ngọc giản địa đồ và mấy tấm Truyền Âm Phù đặc chế để tiện liên lạc, sau đó gã biến mất sau một góc phố.
Còn lại Lâm Phong, sau đó liền về chỗ ở thu dọn chút đồ cá nhân rồi cũng trả phòng.
Bởi vì theo thông tin Kha Vạn cung cấp, thì bên Vân Tinh Tông cũng đang bắt đầu đợt tuyển trạch đệ tử.
Vân Tinh Tông vốn là một trong lục đại tông phái lớn nhất Nam Quốc. Bởi vì môn phái này nổi danh nhờ Trận pháp và Luyện đan, cho nên khi chiêu thu môn hạ đệ tử cũng khác xa với những môn phái còn lại.
Mà một trong mấy cái điều kiện đó Lâm Phong đã từng nghe ngóng được, đó chính là phải có song linh căn trở lên. Thiên địa có ngũ hành, người cũng có ngũ hành linh căn, trong đó, loại thông thường nhất chính là chỉ có một thuộc tính linh căn giống như Lâm Phong, loại một thuộc tính linh căn này tuy quý nhưng không hiếm, là đệ tử bình thường trong các môn phái, thông thường nếu không có cơ duyên gì lớn thì sẽ không thể tiến xa trong tiên lộ. Còn lại, nếu có hai thuộc tính linh căn thì còn gọi là song linh căn, đối tượng này là trọng điểm bồi dưỡng và tranh đoạt của các môn phái. Còn lại người có ba thuộc tính linh căn cũng không gọi là tam linh căn mà gọi là huyền linh căn, bốn thuộc tính linh căn thì gọi là địa linh căn, còn thiên linh căn chính là chỉ những người có đủ ngũ hành thuộc tính linh căn. Những người có thiên linh căn chính là thiên tài trong thiên tài, tu luyện ngày đi ngàn dặm, làm chơi ăn thật, nếu gọi là con cưng của trời thì cũng không quá.
Vân Tinh Tông thông thường lựa chọn đệ tử phải có song linh căn trở lên cũng có nguyên do bất đắc dĩ. Đó là vì những kỹ năng như trận pháp và luyện đan thật sự rất tốn thời gian và yêu cầu lĩnh ngộ, thiên phú cực cao. Do đó, nếu như chỉ chăm chăm vào học tập luyện đan, trận pháp thì làm sao còn thời gian tu luyện, sức lực đâu mà phát triển tông phái.
Do đó, dưới tình huống bất đắc dĩ mà Vân Tinh Tông phải ra loại quy định oái oăm này.
Nhưng mà cái gì cũng có ngoại lệ, ngay cả quy định khó chịu này của Vân Tinh Tông cũng thế. Thỉnh thoảng, môn phái này cũng thu một số đệ tử có linh căn bình thường nhưng tu vi tạm chấp nhận được, thông thường là các tán tu.
Những tán tu này, sau khi được kiểm tra thân phận không phải ma đạo hay yêu thú trà trộn sẽ được nhận làm ngoại môn đệ tử, chuyên làm mấy việc như trông coi dược viên, chăm sóc linh thú, tạp dịch… Mà ý đồ của Kha Vạn, chính là tìm cách cho Lâm Phong vào làm một đệ tử trông coi dược viên. Cũng chính vì vậy, thấy có khả năng thành công, hơn nữa lại tiếp xúc được với nguồn linh thảo linh dược cuồn cuộn mỗi ngày để cày cấy trong linh điền hệ thống, Lâm Phong rất vui lòng đồng ý đề nghị của Kha Vạn.
Theo ngọc giản địa đồ mà trước khi chia tay Kha