Hoa Mộng Lê âm thầm nghiến chặt răng, một ngọn lửa căm hận lướt qua dưới đáy mắt.
Rõ ràng anh nên là chồng của cô ta, là do cô làm một con tu hú chiếm tổ, cướp lấy thứ của cô ta, bây giờ cô ta chỉ cướp trở lại mà thôi.
Thế nhưng cô ta không hề biểu hiện ra ngoài mà chỉ bày ra dáng vẻ vừa yếu đuối vừa vô tội: “Hiểu Bồng, em đã hiểu lầm rồi, không giống như những gì em nghĩ đâu.” Cô ta vừa không giải thích nhiều lại không hề buông Lục Cẩn Ngôn ra, cô ta còn áp sát đầu ở sau lưng anh và bật khóc, nước mắt rơi lã chã, dáng vẻ như hoa lê dính hạt mưa.
Cô ta hy vọng cách làm này có thể đổi lấy sự thương hoa tiếc ngọc của Lục Cẩn Ngôn, thế nhưng Lục Cẩn Ngôn lại là một ngọn núi băng ngàn năm, trên mặt anh không hề có một tia cảm xúc nào.
Anh tách hai cánh tay của cô ta và hất cô ta ra ngoài một cái, Hoa Mộng Lê loạng choạng không thể đứng vững liền ngã nhào xuống đất, cô ta cảm thấy như có một dòng nước lạnh xối thẳng từ trên đỉnh đầu xuống, khiến cho cô ta cảm thấy cả người đều lạnh lẽo, tay chân lạnh như băng, sự nhiệt tình tràn ngập trong lòng cũng bị dập tắt không còn một đám khói nào.
Lục Cẩm San chạy tới đỡ cô ta đứng dậy: “Hạo Dương, Mộng Lê đã ngã rồi, sao em lại không đỡ cô ấy đứng dậy chứ.”
Lục Cẩn Ngôn căn bản không thèm để ý đến cô ta, anh đi thẳng về phía Hoa Hiểu Bồng, người này chính là một đứa chuyên gây ra tai họa!
“Đồ ngốc, em đã chạy đi đâu rồi hả, muộn mất nửa tiếng đồng hồ, tôi nên trừng phạt em như thế nào đây?”
Hoa Hiểu Bồng bĩu môi, lần này cô không hề sợ hãi nữa, bởi vì không phải lỗi của cô: “Anh phải hỏi chị hai của anh đã làm gì đấy, chị ta gạt tôi chị ta bị đau bụng, bảo tôi đi lên lầu lấy thuốc cho chị ta, kết quả liền nhốt tôi ở trong phòng.
Tôi đoán chắc chắn chị ta có ý đồ xấu xa nào đó liền mở cửa sổ ra và leo xuống từ tầng hai bằng ống nước cứu hỏa.”
Trong lòng Lục Cẩn Ngôn run lên: “Em leo từ tầng hai xuống à?”
“Ừm.” Cô gật đầu.
“Bị trẹo chân rồi à?” Đôi mày rậm của anh nhíu chặt lại, khi nãy anh nhìn thấy cô khập khiễng bước tới.
“Không có, chỉ là lúc cuối chân bị giẫm hụt nên đầu gối chà xát trên đường ống một chút, chắc hẳn chỉ có một chút vết thương nhỏ, không phải vấn đề gì quá lớn.”
Cô nói với giọng điệu thản nhiên, dây thần kinh của Lục Cẩn Ngôn lại vô thức co giật vài cái, nếu như cô trực tiếp ngã xuống từ tầng hai thì đứa ngu ngốc này sẽ phải đi chầu Diêm Vương rồi.
Nhưng mà bây giờ không phải lúc xoắn xuýt về điều này, anh phải tìm tên đầu sỏ gây họa tính sổ mới được.
Anh nhanh chóng sải bước đi đến trước mặt Lục Cẩm San, trực tiếp nhấc người cô ta ra khỏi mặt đất, sau đó kéo đến bên hồ nước nóng: “Lục Cẩm San, chị đang thách thức giới hạn của tôi đấy à?”
Vẻ mặt của Lục Cẩm San trở nên trắng bệch, cô ta chỉ sợ anh bỗng nhiên mất khống chế liền dìm chết cô ta ở nơi này: “Em nghe chị giải thích đã, Mộng Lê bảo rằng có chuyện rất quan trọng muốn nói chuyện riêng với em, vì vậy chị chỉ muốn tranh thủ một chút thời gian cho cô ấy nên mới nhốt Hoa Hiểu Bồng lại.”
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Lục Cẩn Ngôn lóe lên một tia sáng lạnh lùng và sắc bén, anh lại kéo Lục Cẩm San đến bên kia hồ nước nóng, không để cho Hoa Mộng Lê nghe thấy những lời dò hỏi của mình: “Cô ta muốn nói chuyện gì với tôi?”
“Chị không biết, cô ấy không nói sao?” Lục Cẩm San hơi sửng sốt.
“Ngoại trừ cởi [email protected] hết đồ ra, cô ta không hề nhả ra một chữ nào cả.” Anh cố tình nói như vậy.
Anh muốn thử xem có phải hai người bọn họ đã bàn nhau từ trước để gài bẫy anh không.
Lục Cẩm San bĩu môi: “Có phải cô ấy không kịp nói không?” Đều do đứa đê tiện Hoa Hiểu Bồng kia đã cắt ngang chuyện tốt của bọn họ.
Lục Cẩn Ngôn khẽ quát lên một tiếng: “Chị thay cô ta nói đi.”
Lục Cẩm San giật bắn người lên: “Chị không biết cô ấy muốn nói chuyện gì mà, chắc là tỏ tình với em nhỉ, cô ấy vốn dĩ là vợ chưa cưới của em, thể hiện một chút tình yêu của mình với em là chuyện rất bình thường mà.”
“Chị thật sự không biết gì cả sao?” Một tia sáng lạnh thấu xương lóe lên như tia chớp dưới đáy mắt của Lục Cẩn Ngôn, giống như cô ta chỉ cần nói một lời nói dối thì sẽ bị thiêu rụi thành tro vậy.
Cô ta sợ hãi nuốt nước bọt rồi nói: “Không biết, nếu như chị biết thì chị chắc chắn sẽ giúp cô ấy nói ra rồi.” Cô ta nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Lục Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào cô ta, không hề bỏ qua bất kỳ thay đổi nhỏ nào của vẻ mặt cô ta.
Lục Cẩm San là một người cho dù vui buồn hay tức giận đều thể hiện ra