Trở lại với trụ sở của tập đoàn Hoa thị, lúc này mọi người đã họp bàn rất lâu vẫn không tìm được cách nào để giải quyết cả.
Những cổ đông liên tục lắc đầu.
Tuyết Mai đi sang phòng chủ tịch thong thả ngồi uống nước.
Thái độ cô ta điềm tĩnh đến lạ.
Trợ lý Thanh Tuyên bước vào phòng với cặp mắt thiếu thiện cảm.
Tuy nhiên cô vẫn phải cung kính với Tuyết Mai.
"Thưa cô chủ tịch.Các vị cổ đông đang bàn tán nhưng sự việc đang trong bế tắc.Xin cô hãy đến đó chủ trì"
Đôi mày của Tuyết Mai nhíu lại.
Thật sự cho đến lúc này cô ta mới cảm thấy công việc này thật sự không phù hợp với mình.
"Chẳng lẽ cô không thể dẹp yên được bọn người đó sao?"
Tuyết Mai nặng lời trách móc.
Thanh Tuyền mở to mắt nhìn: "Cô nói vậy là sao ạ? Dẹp yên là thế nào khi mọi người ai cũng vắt óc suy nghĩ làm sao cứu được cả tập đoàn này"
Vị nữ chủ tịch này nghe vậy mặt liền biến sắc: "À, tôi chỉ nói chơi như vậy thôi.Cô đừng để ý.Bây giờ tôi sẽ đến đó ngay"
Nhìn dáng đi tự cao của cô ta mà Thanh Tuyền đành lắc đầu ngao ngán: "Tử Đằng ơi, cô mau trở về đi trước khi tên điên này hủy hoại cả tập đoàn này"
Thanh Tuyền không muốn trở vào phòng họp nữa mà chỉ lắng lặng ngồi bên ngoài chỗ ghế sô pha uống trà.
Mặc dù cô không vào nhưng động tĩnh bên trong vẫn nghe rõ mồm một.
Trong phòng họp, một cổ đông đứng dậy lên tiếng nói: "Cô chủ tịch, chuyện này rốt cuộc là nên giải quyết như thế nào đây? Chúng ta đã thảo luận cả buổi trời, giải pháp thì có đưa ra nhưng thực thi thành công hay không lại là một chuyện khác."
"Phải đó.Cô là người đầu tàu, là chủ ở đây nhưng lại ốm ờ không đưa ra được chủ ý mà lại ra lệnh cho chúng tôi.Bây giờ những phương án đã được chúng tôi thống nhất quyết định còn