Nhiều người nhìn như
vậy, Lâm Thi Ý có biểu hiện lớn như thế, cô dĩ nhiên không thể bại dưới
tay cô ta, khiến cho người ngoài xem truyện cười.
Kiều An Hảo
nhất định duy trì mỉm cười đợi cho Lâm Thi Ý quay đi mới đặt hai phần
trà chiều vào một góc bàn, quay đầu tập lời thoại với Triệu Manh.
Từ lúc Lâm Thi Ý vào diễn đến nay, không ít lần mời mọi người trà chiều
hoặc sau khi quay phim xong hoặc mời mọi người đi ăn cơm hát hò, lại
thêm sau lưng cô ta có nhà đầu tư, nên lúc này không ít nhân viên công
tác và diễn viên bu quanh cô ta nói những lời nịnh nọt.
“Lâm Thi Ý, cái nhẫn này của chị đẹp quá đi, là thiết kế mới nhất của Chanel đúng không?”
“Còn chiếc váy sáng nay chị Lâm Thi Ý mặc tới hình như là bản số lượng có hạn.”
“Chiếc xe hôm qua chị Lâm Thi Ý đi, mọi người có nhìn thấy không?”
Đối mặt với mọi người đồng lòng một lời khen ngợi, Lâm Thi Ý chỉ mỉm cười,
cắn cắn ống hút nhấp một ngụm cà phê, từ đầu tới cuối chỉ có trợ lý nói
giúp cô ta: “Tất cả đều là bạn trai chị Lâm Thi Ý tặng.”
Triệu
Manh đang tập kịch với Kiều An Hảo, nhịn không được mà đảo cặp mắt trắng dã, thấp giọng mắng một câu: “Đủ rồi, không thể chịu đựng được nữa rồi, mỗi ngày tới quay phim đều khoe khoang. Kiều Kiều, chúng ta ra ngoài
một chút đi?”
Kiều An Hảo nghiêng đầu, liếc mắt nhìn nhóm người
cách đó không xa đang vây quanh Lâm Thi Ý, luôn có tiếng cười từ đâu đó
truyền đến, quả thật là quấy rầy hai người tập luyện, vì thế liền gấp
kịch bản lại, ném lên bàn, chỉ là lúc cô đang chuẩn bị đứng dậy thì đột
nhiên trợ lý đạo diễn chạy tới đưa một phần kịch bản mới đến trước mặt
Kiều An Hảo, nói: “Cô Kiều, ngại quá, đây là đạo diễn bảo tôi cầm qua
cho cô, nói là kịch bản có nhiều chỗ bị thiếu nên sửa lại rồi, lát nữa
diễn thì dùng bản này là chính.”
Ở trong tổ kịch, thay đổi kịch
bản là chuyện bình
thường, cũng chỉ vì muốn tốt cho bộ phim, Kiều An Hảo cũng không có gì ngạc nhiên, lạnh nhạt nhận lấy kịch bản, gật đầu một
cái với trợ lý đạo diễn.
Vị trợ lý cúi cong người chào Kiều An Hảo, rồi lại chạy tới trước mặt Lâm Thi Ý, cũng đưa cho cô ta một phần kịch bản.
“Gần đến lúc quay rồi lại đổi?” Triệu Manh vừa hỏi vừa rút kịch bản trong
tay Kiều An Hảo, tiện thể mở ra đọc qua, càng đọc sắc mặt càng thay đổi
tới mức không thể nhìn nổi, đến đoạn cuối thì hung hăng ném kịch bản lên bàn: “Đây là có ý gì hả? Lần đầu tiên tớ thấy có cái kiểu thay đổi kịch bản quay phim như vậy đấy, rõ ràng là nữ chính cho nữ phụ một cái bạt
tai, kết quả lại biến thành nữ phụ tát nữ chính là sao, còn nữa, tại sao cuối cùng lại là nữ phụ ở một chỗ với nam chính? Ô thế hóa ra chúng ta
diễn lâu như vậy cuối cùng lại thành nữ phụ à?”
Kiều An Hảo nghe những lời ẩn ý của Triệu Manh, nhíu mày lại, cầm kịch bản lên xem.
Những thay đổi trong kịch bản này rõ ràng đã biến thành một bản một bản mới.
Triệu Manh nộ khí đằng đằng lật vài tờ kịch bản, bởi vì tức giận mà dùng toàn lực chọc chọc vào kịch bản, nói: “Kiều Kiều, cậu xem, cách một đoạn cậu lại bị nữ phụ tát một cái, đây là cái loạn thất bát tao gì hở?”
“Sao vậy? Có chuyện gì mà tức giận như vậy?” Lâm Thi Ý khi nãy đối mặt với
nịnh nọt của mọi người còn không nói câu gì, đột nhiên lại mở miệng.