Quyển IV: Chiêm- Giao đại chiến
C 60: Nguy thành
Amira muốn đem chuyện của hiên Giáo ra nói với Kiệt, bởi theo cô, hiên Giáo tuy đã xây dựng lại quân đội, xong binh ít, tướng chưa tinh, cho dù có xuất động toàn bộ lực lượng cũng không bằng được quân Hồng Bàng.
Tất nhiên, các cao tầng của Hiên Giáo tỏ ra khó chịu, có người thì nói rằng Amira đã lấy chồng, như bát nước hắt đi, có người nói cô không nên tham gia các cuộc họp cơ mật của Hiên Giáo nữa,...!Trong khi đám đông nhau nhao, phu nhân Amusi tuyệt nhiên hiểu rõ, Amira nói đúng.
Đánh trận là chuyện sinh tử, cần tinh binh mãnh tướng.
Ngày xưa Hiên Giáo chơi trò chính trị, suy yếu sức mạnh các viên tướng giỏi mà quân Hồng Bàng đưa tới, kết quả là suýt diệt vong, giờ, không thể mắc lại lỗi sai ngày xưa.
- Amira, không phải Hiên Giáo không tín nhiệm quân Hồng Bàng, chỉ là đã là người, ai cũng có lòng tự tôn.
Phải nhờ người, thì về sau gặp người sẽ phải mềm mỏng, phải cúi đầu, nhiều người không muốn thế!- Phu nhân Amusi gọi Amira lại chỗ mình, mềm mỏng nói chuyện.
Bà biết, Amira dù không cố ý mách lẻo, bị người ta nói vậy, chắc cũng phải tâm sự với chồng.
Hoàng Anh Kiệt giờ đã cửa trên với Hiên Giáo, nếu thấy họ vẫn còn khó bảo, tự cao, chỉ e trong lòng không vui, tìm cách đì họ.
Vì thế, lời Amusi nói lúc này, cốt là bào chữa một chút, tiện đà giải thích cho Kiệt hiểu rằng đây chỉ là chút sĩ diện hão, và cũng chỉ của những kẻ ngốc thôi.
Hiên Giáo vẫn sẽ biết nghe lời Kiệt.
- Vâng, con cũng biết thế.
Chỉ tiếc ngày xưa ta có cơ hội ngồi ngang hàng với Kiệt, nhưng lại để mất.- Amira tặc lưỡi, cô chấp nhận cho qua, dù sao Hiên Giáo cũng chính là mái nhà của cô, là tôn giáo cô thờ phụng.
- Con nói đúng, ngày xưa vì nghi kỵ, chúng ta đã phạm đại sai lầm.
Amusi hàn huyên một hồi mới để Amira về.
Bà ta đợi khoảng 2 tới 3 ngày, đảm bảo Amira đã có đủ thời gian tâm sự với Kiệt, mới cho người mời Kiệt qua thảo luận vụ việc các giáo đồ Hiên Giáo đang cầu cứu.
- Cậu Kiệt, các tín đồ hiện đang đứng trước nguy nan, thân là người đứng đầu Hiên Giáo, tôi không thể bỏ rơi họ.
Nhưng quân đội Hiên Giáo mới thành lập lại, cậu cũng biết rất rõ, để chúng tôi theo lệnh mà chiến thì dễ, độc lập tác chiến thì khó.- Amusi kể lể những gian khó mà Hiên Giáo gặp phải, nhưng không vội yêu cầu gì.
Hai bên chỉ là đồng minh, hợp tác với nhau là vì lợi ích, nên nhờ cậy đối phương trước, tất phải trả giá.
Kiệt thấy đối phương không muốn mở miệng trước như vậy, cũng chẳng dại dột lao lên làm người tốt bằng cách đem tài lực và nhân lực bên mình để giúp họ vô tư.
Kiệt tỏ ra khách sáo một chút:
- Phu nhân, tôi hoàn toàn thông cảm tình hình này.
Hiện tại chiến sự nơi đây cơ bản đã ổn định, 3000 binh sĩ Hiên Giáo hoàn toàn có thể rút khỏi chiến trường mà không có hậu quả nào.
Nếu thực sự các tín đồ đang gặp nguy, thì các vị có thể đem đạo quân này tới ứng cứu họ.
- Cậu Kiệt...
- Phu nhân, tôi biết quân Hiên Giáo vẫn còn non kinh nghiệm, nhưng xưa nay quân tinh nhuệ không luyện không thành.
Nếu chỉ chờ người ta làm sẵn, mình đi theo sau, chắc chắn không thể lấy được thành quả tốt.
Binh cũng vậy, tướng cũng thế.
Phu nhân nghĩ mà xem, so với phía nam, thành Đại Định và phía tây, những vùng đất khác chỉ phải đối mặt với lũ cướp biển, chúng không nhất định phải chiếm được đất, bắt được phu, đánh được thì đánh, không được thì bỏ, quân các vị chỉ cần chống đỡ một hồi, cũng coi như xong.
- Được cậu Kiệt chỉ bảo thật là đại lợi.
- Phu nhân quá khen.
- Vậy theo cậu Kiệt, trận chiến lần này, ai có thể dẫn quân.
- Amira.
- Con bé sao?
- Đúng, Amira là người mạnh mẽ quyết đoán, chăm chỉ học hỏi từ làng Hồng Bàng, trong số những người của quý giáo mà tôi biết, Amira là người tốt nhất.
Amusi nghe xong, tự nhiên có chút vui.
Kiệt chỉ biết Amira, chứng tỏ cậu ta không thò tay vào Hiên Giáo quá sâu, Amira là người duy nhất Kiệt biết và có thể khống chế.
Amusi nghĩ tới việc Amira cầm quân, cân nhắc một phen, thấy như vậy cũng không phải là không được.
Amira là người của Hiên Giáo lại lấy Kiệt, vì thế nếu chỉ huy quân đội Hiên Giáo tất sẽ được làng Hồng Bàng giúp đỡ.
Kiệt không phải kẻ vô tình, hắn sẽ giúp Amira.
Như thế, Hiên Giáo không phải nợ gì Kiệt và thế lực làng Hồng Bàng mà vẫn có sự trợ giúp.
Kiệt nói bâng quơ thêm một chút rồi về, bày binh bố trận, thiết lập mưu kế cho đối phương không phải trách nhiệm của cậu.
Kiệt nói tới đây liền xin phép rời đi, vừa quay lại lều, đã thấy Amira đợi ở.
Cô nàng còn chưa kịp mở miệng, Kiệt đã phẩy tay
- Đã nói chuyện với phu nhân Amusi rồi, khả năng cao là sẽ được đồng ý thôi.
Dù sao Hiên Giáo hiện tại, không thể rời khỏi sự trợ giúp của làng Hồng Bàng.
Nghe Kiệt nói thế, Amira bĩu môi, nhưng cô không phản bác.
Đây là sự thật, và sự thật thì mất lòng.
Nếu như là với những người như phu nhân Amusi hay người khác, Kiệt chắc chắn không tùy tiện nói ra.
Chỉ có người nhà với nhau mới có thể thẳng thắn mắng chửi, chê trách lẫn nhau.
Khách khí, là người ngoài.
Thấy Amira không đáp lại, Kiệt nhún vai, hỏi thăm xem Amira có còn chỗ nào thắc mắc không.
Trong phòng của Kiệt lúc này có một sa bàn, đó là sa bàn khu vực phía bắc của trấn Hoài Nhân.
Mấy hôm nay Kiệt cùng các tướng lính giúp Amira tính toán phương sách đối phó trước khi Amira đem quân tiến xuống phía bắc trấn Hoài Nhân.
Thượng binh phạt mưu, tức là trong chiến tranh trước tiên phải xây dựng được kế hoạch tác chiến, không có chiến lược, chiến thuật, bạ đâu đánh đấy, cuối cùng nhất định phải thua.
Từ khi Amira có ý muốn dẫn quân Hiên Giáo đi xuống núi, Kiệt tận lực giúp.
Chư tướng đưa ra một số ý kiến thực tiễn chiến đấu, lại liệt kê một số nhân vật thuộc Hiên Giáo có