Ba ngày sau, Tiết Nhiên Ly đứng trước cái gương nhỏ nhà mình, cô chỉnh trang lại quần áo và tóc tai.
Đến khi cảm thấy ổn thoả rồi mới thở ra một hơi để lấy bình tĩnh và sự can đảm.
Đi bộ dọc ra ngoài trạm xe buýt, Tiết Nhiên Ly nắm chặt dây đeo túi xách, bàn tay tiết ra nhiều mồ hôi, cả người thấp thỏm lo âu.
Đến khi thật sự đứng trước văn phòng của Mã Thiệu Huy, Tiết Nhiên Ly lấy hơi hít thở, bản thân tỏ vẻ bình ổn.
Bàn tay gầy ốm lộ rõ các khớp xương, nước da trắng bạch như người bệnh yếu.
Tiết Nhiên Ly nâng tay gõ nhẹ cửa phòng.
Từ bên trong phát ra giọng nói lạnh lùng:
- Vào đi.
Tiết Nhiên Ly mở chốt cửa đi vào, đập vào mắt cô hình bóng mình đã chôn giấu trong tim nhiều năm.
Người đàn ông đơn thân hoàng kim.
Dáng lưng ngồi thẳng, vóc dáng cao 1m85 càng làm anh trở nên hiên ngang, vững chãi.
Các ngón tay thon dài, cứng cáp cầm bút viết của Mã Thiệu Huy dừng lại, anh ngước mắt nhìn cô gái trẻ đang tiến vào trong.
- Nhiên Ly?
- Đã lâu không gặp.
Tiết Nhiên Ly cười mỉm, nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi anh.
Mã Thiệu Huy gác bỏ công việc sang bên cạnh, anh đứng dậy đi tới gần Tiết Nhiên Ly, sắc mặt anh bình thản, khác biệt hoàn toàn với dáng vẻ hay cười mỗi khi dỗ dành cô lúc nhỏ.
Hai người cùng nhau đi về phía bàn trà kế bên, Tiết Nhiên Ly ngồi đối diện với anh, môi mấp máy khó nói nên lời.
"Cách".
Tách cà phê thơm nồng Mã Thiệu Huy vừa uống xong được đặt lại xuống bàn.
Âm thanh va chạm ly sứ làm cho Tiết Nhiên Ly có thêm động lực để mở lời:
- Năm em 13 tuổi, anh còn nợ em một lời ước nguyện chưa thực hiện được đúng không?
Cô vẫn còn nhớ, năm đó cũng là năm anh vừa tròn 19 tuổi, khi đó anh chính thức yêu đương với người vợ cũ.
Để giữ bí mật với người nhà và những người khác, Mã Thiệu Huy mua cho cô cây kẹo m út cùng với một lời ước nguyện để dụ cô giữ bí mật cho anh.
Mã Thiệu Huy khoanh tay ngả lưng ra phía sau ghế, ánh mắt anh mang theo nhiều nét sắc bén vì đã trưởng thành trên chiến trường kinh tế nhiều năm.
Giọng nói có tính từ trầm bổng theo từng thời điểm.
Bổng trong khi cao hứng, vui vẻ và trầm lạnh khi trở nên nghiêm túc, giống hệt như lúc này:
- 6 năm qua em vẫn sống tốt chứ?
Câu chữ của anh như nhắc nhớ cô rằng, bản thân cô đã biến mất đi 6 năm, vì sao còn quay về đây và nhắc đến chuyện quá khứ với anh...?
Ngay cả Tiết Nhiên Ly cũng thấy chính mình buồn cười và vô lý.
Mã Thiệu Huy chờ câu trả lời từ cô, anh không vội vàng, cũng không hề thúc ép cô.
Đôi mắt anh bình tĩnh nhìn kỹ từng đường nét thay đổi trên khuôn mặt Tiết Nhiên Ly, quả nhiên đã trở thành cô gái trưởng thành rồi.
Mép môi cong nhẹ đến mức bản thân Mã Thiệu Huy chẳng nhận ra.
- Anh kết hôn với em có được không?
Lúc này biểu cảm trên mặt Mã Thiệu Huy thay đổi hoàn toàn.
Anh dùng ánh mắt sắc bén nhất mà Tiết Nhiên Ly chưa từng gặp qua để nhìn cô.
"Ha..." Giây sau Mã Thiệu Huy cười ra tiếng, tuy vậy Tiết Nhiên Ly vẫn biết, ý cười này là đang xem thường lời đề nghị mà cô vừa nói ra.
- Là cha em đã....
- Chúng ta viết một bản hợp đồng đi!
Anh còn chưa nói hết câu, Tiết Nhiên Ly vội vàng xen vào.
Cô tiếp tục diễn đạt ý nghĩ của mình cho anh hiểu:
- Em biết anh vẫn còn yêu chị Bình Nhu, nhưng để giữ được mạng sống và tiếp tục ở bên Mã Du và chị ấy thì anh chỉ có thể lựa chọn em mà thôi.
Chúng ta sẽ ký hợp đồng hôn nhân, chỉ cần khi chị ấy quay về, em liền vui vẻ rời đi.
Còn về con cái nối dõi, anh yên tâm, em học y nên rất rõ về việc thụ tinh nhân tạo, chúng ta không cần quan hệ với nhau.
Đây xem như là một công đôi chuyện.
Em là sự lựa chọn tốt nhất dành cho anh.
Nói xong hơi dài gấp rút, Tiết Nhiên Ly đưa đôi tay trắng bệch run rẩy ra để với lấy ly nước trước mặt.
Còn phía đối diện Mã Thiệu Huy, anh im lặng nhìn chăm