Tác giả: Đan Thanh Thành Sam
Edit: BĐ _ chương này mệt vãi, sửa rất nhiều.
Bản gốc chẳng những có đổ thạch còn có yêu thú rồi Phỉ thuý đế vương lục các kiểu.
Editor đã nhai mất rồi.
Bạn nào thích giữ truyện nguyên xi bản gốc xin đừng đọc bản edit này.
Trước khi tên quản lí gõ cửa và bước vào, Harry lại biến thành hươu leo lên đùi Snape nằm, hắn ta nhác thấy cậu nhưng cũng không quá để ý vì Snape đã nhanh tay đè đầu Harry lại để che đi mớ lông vàng kim trên đầu con hươu.
Tên quản lí rảo mắt nhìn một vòng thật nhanh quanh phòng, rồi lại nở nụ cười tươi rói:
"Thưa ngài Tobias thân mến, tờ giấy này có ghi giá cả sáu bình Độc Dược ngài mang đến, nếu ngài vừa lòng cái giá này thì hãy kí tên giúp tôi nhé, tiền bán được sẽ lập tức được chuyển đến đây."
Dưới ánh đèn vàng, hàm răng đều tăm tắp của tên quản lí trông có vẻ vàng ệch hẳn đi, hắn ta lại đưa ra một xấp giấy được in hình và chữ chi chít, và nói bằng cái giọng khách sáo, đon đả: "Trong đây là số liệu rõ ràng về món hàng của ngài, và thời gian tiến hành đấu giá nữa.
Và còn kèm theo danh sách những món sẽ xuất hiện trong buổi trình diễn của chúng tôi đêm nay, nếu ngài thích thú món nào, con rối của chúng tôi sẽ giúp ngài gọi giá; nếu ngài may mắn sở hữu được món hàng, thì nó sẽ được đưa đến sau khi buổi đấu giá kết thúc."
Snape nhận xấp giấy, nhìn thoáng qua cái giá Lưỡi Hái đưa ra rồi đặt bút kí tên.
Con chữ hết sức hoa lệ hiện lên dưới ngòi bút, chữ S với cái móc kéo cuối cùng:
????????????????????????.????
Gã quản lí vẫn trưng nguyên nụ cười khi nhận lại chữ ký, đến lúc này thì Harry phải thừa nhận là nó trông giả hết biết, với độ cung gần như không đổi để khoe sạch hàm răng vàng và đều lạ thường không tương xứng với khuôn mặt.
Hắn ta chào tạm biệt Snape và nhanh chóng rời khỏi phòng.
Độc Dược Snape gửi bán có giá khoảng mười hai ngàn Galleons, thu phí thủ tục hết năm phần trăm, còn lại khoảng mười một ngàn lẻ Galleons.
Trong khi cuốn sổ vật phẩm đấu giá món thấp nhất cũng phải cỡ mười ngàn.
Harry biến trở về hình người, cầm cuốn sổ trong tay lão dơi già lật coi.
Buổi bán đấu giá hôm nay chia làm hai phần, một phần bán những vật phẩm cực kỳ quý hiếm, một phần lại bán thứ phổ thông hơn chút đỉnh (có hai lọ Độc Dược của Snape được xếp vào đây).
Những món được đưa lên sân khấu phải có giá trị nhất định hoặc vô cùng hiếm có khó tìm, mà thứ được phòng đấu giá rao bán chất lượng còn vượt trội hơn ở ngoài nhiều.
Kết cục là phù thủy cứ xuýt xoa lao vào mua, làm giá cả càng bị đội lên dữ dội.
Hoa Papaveraceae bọn họ cần thì không nằm trong danh sách này, bởi vì nó cũng tràn lan đại hải khắp chợ đen, vô số quầy hàng rong bán đầy những cánh Papaveraceae khô đét cho những phù thủy nghiện ngập.
Snape thấy phấn hoa tinh túy công dụng sẽ tốt hơn thế nhiều, nên anh mới có mặt ở đây hôm nay.
Snape nghiêng người qua và lật cuốn sổ trên đùi Harry, giở đến trang nói về phấn hoa Papaveraceae ở phần phụ lục với mức giá rẻ hơn, cho Regulus dùng thì không cần mua loại có tuổi mấy chục năm nên anh chỉ mua loại bình thường hai trăm bẩy chục Galleons, còn tự mua cho bản thân hết ba trăm năm chục đồng vàng nguyên liệu Độc Dược khác.
Đúng hai giờ, buổi đấu giá Độc Dược bắt đầu, đấu giá viên là một người phụ nữ...!có gương mặt đẹp đẽ như thiên thần, mái tóc dài bồng bềnh không cần gió vẫn tự bay.
Harry chồm lên đằng trước để nhìn cho rõ và nhận ra ngay cô ta là một Tiên nữ.
Cô ả nháy mắt với đám đông và có một số gã đàn ông bắt đầu phát ra tiếng kêu ấm ớ, mê mẩn; qua lớp ánh nến lay lắt vàng của cái đèn chùm khổng lồ giữa sảnh, khán đài bên dưới dày dặc những cái bóng quái dị đen thui của khán giả chuyển động trên vách và dưới sàn.
Rồi Harry cảm nhận được có một người kề sát bên cạnh, đó là Snape, vẻ mặt thầy có vẻ khó đoán và môi bặm chặt như đang bực bội.
Harry ngơ ngác hỏi: "Sao thế ạ?"
Snape nhìn chằm chằm Harry suốt một phút, cho đến khi hai tai cậu bắt đầu đỏ bừng lên vì hoảng, có lẽ là một chút ngại ngùng nữa.
Chắc là đã bảo đảm rằng thằng nhãi mắt xanh tuổi dậy thì sẽ không ngu đần đâm đầu xuống tầng dưới, Snape chợt nhếch môi: "Không có gì, ngồi cho ngay ngắn lại đi."
Hary ù cạc gật đầu, đàng hoàng ngồi ngay lại; nhưng chỉ mười phút sau, cậu đã ngáp tới cái thứ hai rồi dựa hết người vào ghế.
Mớ nguyên liệu Độc Dược chẳng những dài ngoằng mà còn hết sức quái đản, Harry thì không hứng thú với chúng chút nào.
Snape cũng không mấy hứng thú với những món mới lên sân khấu.
Anh chỉ tham gia đấu giá một lần để mua vỏ cây canh-ki-na tươi.
Thời gian còn lại lão dơi già uống liền hai cốc trà mà Harry gọi cho, có vẻ cũng vừa lòng lắm.
Buổi đấu giá kết thúc khi hai bình Độc Dược của lão dơi già bán được với giá tám ngàn và hai bẩy ngàn.
Phí thủ tục trừ đi năm phần trăm, tiền thuê năm phần trăm nữa, tổng cộng thu nhập ba mốt ngàn rưỡi đồng vàng.
Mua cây canh-ki-na tươi hết năm ngàn trừ lại vào số đó nữa.
Sau một giấc nghỉ ngắn mười lăm phút, Tiên nữ nọ lại trở về sân khấu bắt đầu buổi đấu giá tiếp theo.
Theo Harry, phần này có vẻ gay cấn hơn nhiều, với vô số vật phẩm loá mắt, phần lớn là đủ bộ phận của các sinh vật huyền bí, trong đó có một con Demiguise còn sống nguyên được bán với giá sáu mươi ngàn Galleons.
Cái lồng đựng con thú trong suốt do nó có khả năng tàng hình nên quá trình đấu giá có hơi buồn cười.
Harry đã cười tủm tỉm suốt buổi, nhưng có lẽ phù thuỷ mua con nầy thì không nghĩ thế; Demiguise thì không đến nỗi nguy hiểm đối với phù thuỷ mạnh, nhưng nó rất hiếm, và đặc biệt nhứt nó có thể dự đoán tương lai.
Sinh vật này dường như không có giá trị nhưng nếu biết dùng đúng cách thì phù thuỷ cũng đổ xô đi tìm nó, vì dệt áo tàng hình, hay mê say khả năng tiên tri trời cho của nó.
Đôi khi say mê nghiên cứu cái gì đó quá Snape cũng bỏ một núi tiền để mua những thứ người ta không tài nào hiểu nổi, như một ả pháp sư đã mua con Demiguise bằng cả một gia tài.
Với màn mở đầu là Sinh vật huyền bí và một ít nguyên liệu Độc dược, về sau bắt đầu bán tới các loại Độc Dược, Linh Dược, Tinh Linh Dược.
Trong đó Linh Dược Tăng Trưởng Hạch Tâm Phù Thuỷ của Snape khiến cho cuộc đấu giá sôi nổi hẳn lên.
Bởi vì sau khi phù thuỷ thành niên, trừ khi người đó cực - kỳ - hên, bằng không Hạch Tâm Phù Thuỷ sẽ ngừng phát triển, nếu có tăng lên cũng với tốc độ chậm khủng khiếp, họ chỉ hấp thu được ma lực vờn quanh Hạch Tâm với tốc độ hết sức thong thả, tới năm 50 tuổi, Hạch Tâm sẽ ngừng biến hoá, từ năm 50 tuổi đến 90 tuổi là thời điểm vàng son nhứt của phù thuỷ, sau thời điểm đó, quyền phép của họ sẽ dần dà xói mòn vì tuổi tác.
Độc Dược này được Snape bắt tay vào nghiên cứu khi anh trở thành Tử thần Thực tử.
Thời kỳ quyền năng, Chúa Tể Hắc Ám đã chuẩn bị rất nhiều vật thí nghiệm, từ pháo lép, phù thuỷ bình thường đến phù thuỷ mạnh mẽ.
Snape có rất nhiều linh cảm nhưng vì Chúa Tể Voldermort thích theo đuổi sinh mệnh bất tử hơn, cuối cùng lại thất bại dưới tay Cứu Thế Chủ, nghiên cứu bị gác lại mãi đến giờ.
Snape nghĩ tới Độc Dược này lần nữa vì sắp tới anh muốn nấu một loại thuốc nhắm vào ma lực và linh hồn cho thằng nhãi đầu rối ngồi cạnh anh đây.
Hôm nay Linh Dược Tăng Trưởng Hạch Tâm Phù Thuỷ chỉ được bán với cái giá duy nhất: Snape yêu cầu được tự mình thử nghiệm với "kẻ tình nguyện".
Thật ra Snape cũng không tính bán loại Linh Dược hiếm quý này ra ngoài, nhưng anh thật sự không thể thí nghiệm thẳng lên mình Cậu bé vàng Cứu thế được.
Mà trừ Chúa Tể Hắc Ám tàn bạo ra không có ai dám ngang nhiên thử nghiệm trên người sống cả, với lại Snape cũng không định dâng món hời này cho Chúa Tể Hắc Ám.
Cuối cùng, anh ôm tâm thế thử bừa đến hội đấu giá này.
Bởi vì khi Snape cải tiến thuốc Bả Sói cũng đưa ra yêu cầu cần một vật thí nghiệm.
Sau Phòng Đấu giá Lưỡi Hái có mấy người sói, anh cung cấp Độc Dược miễn phí, người sói làm vật thí nghiệm cho anh, Thuốc Bả Sói cứ thế mà thành công.
Một cơn sóng xôn xao đổ ập đến khán đài bên dưới, những bóng áo choàng đen xì xầm thắc mắc tạo nên một tràng náo động lạ lùng.
Trên phòng số bảy, Bậc Thầy Độc Dược vừa tung Linh Dược kì diệu đó ra lại rất đỗi thản nhiên.
Sau năm phút, đấu giá viên lại hô to lần nữa, giọng ả ta đanh lại hẳn so với âm thanh ngọt mật nãy giờ: "Các quý ông, quý bà! Linh Dược Tăng Trưởng Hạch Tâm Phù Thuỷ hiếm quý lần đầu tiên có mặt ở hội đấu giá của chúng tôi, công dụng thì không cần tôi phải nhiều lời nữa, vì cái tên đã tỏ rõ rồi mà! (Một tràng cười nhỏ ồ lên từ cái fan hâm mộ của cô ả, nhưng phần lớn khách vẫn đang tập trung nghe về lọ Linh Dược) Tôi chỉ có một câu hỏi: có khách quý nào ở đây đồng ý yêu cầu của người bán hay không?"
Cơn sóng xì xầm bỗng lặng đi hẳn, có khá nhiều phù thuỷ khoanh tay đăm chiêu, và phần lớn những bóng áo choàng đều nhìn quanh quất như muốn tìm kiếm một kẻ can đảm xung phong trước hết.
Bên trên ban công, Harry chống cằm nhìn cảnh tượng bên dưới, cười tủm tỉm nhận xét: "Nếu mấy người này biết là Linh Dược do giáo sư làm, họ sẽ hối hận cho coi."
Snape bình tĩnh nói ra sư thật: "Không phải nghiên cứu nào của ta cũng thành công."
"Nhưng thầy sẽ không tìm vật thí nghiệm cho một sản phẩm thất bại đâu? Đúng không?" Harry rõ cái tính của giáo sư, lão dơi già thật ra rất sĩ diện, nếu không chắc ăn thì thầy cũng không đem ra trước mặt đám đông thế này.
Khoé miệng lão dơi già chợt cong lên, Harry sửng sốt mở to mắt, sau đó cúi đầu tiếp tục nhét bánh vào mồm, Merlin ơi, thầy cười kìa, lần đầu tiên Harry thấy Snape cười theo kiểu vui vẻ thật sự chứ không phải nụ cười mỉa mai nửa miệng.
Chỉ có điều...
Nhìn lạ lùng lắm! Không phải Harry nghĩ lão dơi già cười xấu, nhưng cậu chưa từng nghĩ thầy sẽ cười...!ôi quỷ thần ơi...
Vào nửa trận đấu giá sau Snape lại hứng thú với một số nguyên liệu nữa.
Một trong số đó là hoá thạch một cây Belladon, tuy rằng cuối cùng Snape cũng không mua nó vì có một kẻ ở phòng số sáu đã lấy giá cao mua lại.
Snape đoán kẻ đó cũng nằm trong Hiệp Hội Độc Dược quốc tế.
Sau một lần kêu giá, Snape quyết đoán bỏ cuộc, có lẽ kẻ cạnh tranh với anh cần hoá thạch Belladon để làm nghiên cứu nhưng Snape lại chưa cần.
Sau đó anh còn thấy đối phương mua cả cây Alkaloid và sừng con Erumpent.
Món gần cuối được Tiên nữ dẫn chương trình giới thiệu hết sức tự hào, ả đường mật: "Quý bà, quý ông mến thương của tôi ơi! Và sau đây là một của hiếm lắm đấy nhé! Phải năm mươi năm rồi phòng đấu giá Lưỡi Hái chúng tôi mới tìm được một Bông Sen Kim Tuyến, hay còn gọi là Sen Trên Cạn.
Các vị khách quý hãy nhìn vào đường vân trắng bạc chạy dọc cánh hoa của nó, xinh đẹp tuyệt vời! Thưa..."
Harry chụp Tấm Kính Phóng To để quan sát kĩ bông sen kia.
Ngay khi cô ả Tiên nữ còn đang đon đả ca ngợi nó, cậu gấp gáp bảo: "Severus, chúng ta phải mua được Bông Sen đó, nó là thứ diệt trừ tác hại của Phép Thuật Đen trên cơ thể phù thuỷ hay nhất mà em biết! Chúng ta cũng phải mua củ Ba Kích và Cánh Bướm Mê Man nữa, chúng hiếm có lắm!"
Kiếp trước, sau chiến tranh, một cựu học sinh Slytherin đã dựa vào sổ ghi chép của một số Đại Sư Độc Dược mà nghiên cứu ra công dụng của ba loại nguyên liệu này, ngoại trừ Pháp Thuật Đen trí mạng, những thương tổn khác có thể chữa lành nhanh chóng.
Harry không biết phải lấp liếm với Snape thế nào nếu thầy hỏi làm sao cậu biết, có lẽ cậu cũng lòi đuôi nhiều quá rồi nên giờ bình nứt chẳng sợ mẻ nữa.
Snape không nhiều lời mà lập tức tham gia cạnh tranh.
Ngay cả khi Harry không bảo anh cũng tính mua Cánh Bướm Mê Man, nó cũng là một trong những nguyên liệu trong nghiên cứu của anh.
Bông Sen Kim Tuyến quá đặc biệt; quá quý hiếm nên giá bị độn lên tới chín chục ngàn Galleons.
Khi ả Tiên Nữ tuyên bố vị khách quý ở ghế số bảy đã sở hữu được nó, Harry không khỏi thở hắt đầy nhõm.
Hôm nay mua được nó là chuyện ngoài ý muốn đáng mừng, bởi vì gần như không thể tìm thấy Sen Kim Tuyến ngoài tự nhiên