Ngay cái ngày chót của kỳ nghỉ hè, bọn cú mèo của trường mới cắp thư đến cho mấy đứa trẻ.
Ron và Hermione được chọn làm Huynh Trưởng, thế là bọn họ tổ chức một bữa tiệc chúc mừng nho nhỏ nhưng cũng vô cùng náo nhiệt.
Harry hết sức bận rộn để chuẩn bị, còn quá xá là việc cậu phải làm trước khi cắp đít đến trường: tìm tư liệu, dọn đồ vật, lấy ký ức ra, nấu Độc Dược, vẽ Pháp Trận, xử lý nguyên liệu, tính toán công thức luyện kim, chế tác một vài món luyện kim đơn giản...!danh sách các công việc cần làm của cậu đã dài phết đất.
Thừa dịp đi trả sách, Harry thuận đường đến thăm ngài Godric, hỏi cách để tách biệt Phòng của Harry và Phòng Yêu Cầu, bởi vì năm nay cậu phải nhường chỗ cho buổi huấn luyện DA sắp tới.
Vào ngày hôm sau, toàn bộ dân cư trú ở biệt thự ven sông ra trận tập thể (chí ít Harry cho là như vậy, vì buổi khai giảng nào của nhà Weasley cũng giống hệt một cuộc chiến tranh), ông Moody, chị Tonks và thầy Lupin vừa trở về sau nhiệm vụ đảm nhiệm phần hộ tống tụi trẻ đến sân ga.
Harry ôm chú Sirius một cái tạm biệt, nửa thời gian còn lại của mùa hè chú đã bớt lo lắng hơn nên thoạt trông cũng hồng hào, khoẻ mạnh.
Chú kêu lên một tiếng như sủa: "Đi học mạnh giỏi nhe con! Có gì cứ viết thư cú báo cho chú biết!"
Harry choàng qua vai chú, cậu đã cao suýt soát tai Sirius (đã bằng chiều cao kiếp trước của cậu mà Harry vẫn còn phát triển tiếp - thật đáng mừng), cậu thì thầm bằng một giọng chỉ đủ để ba đỡ đầu nghe được: "Ngày hai mươi ba tháng này là thuốc con nấu hoàn thành rồi, chú ráng chờ nha Sirius! Đừng nóng vội, Regulus sẽ tỉnh lại mà."
Mặt Sirius rạng rỡ lên hẳn, nụ cười chớm trên môi chú, hửng nắng, rạng ngời.
"Harry, chú..."
Tiếng bà Weasley giục cắt ngang câu nói dở dang của Sirius: "Hai ba con xong chưa? Tàu sắp chạy rồi kìa."
Sirius bỏ Harry ra, kêu lên: "Bảo trọng...!con trai."
Harry cười toe toét rực rỡ không khác gì Sirius.
Bọn họ bắt đầu chào tạm biệt nhau, Moody bắt tay lũ trẻ trong khi chị Tonks ôm ghì Hermione và Ginny: "Quen các em thiệt là vui! Chị mong sẽ sớm gặp lại tụi em!" Còn bà Weasley thì ôm Ron vào trong ngực, dặn dò đàn con: "Có quên gì thì gửi thư cho má biết...!Ngoan nhé con...!còn bây giờ, lên tàu đi, mau lên..."
Tiếng còi tàu vang lên, lũ học trò còn dưới sân ga hớt hải trèo lên tàu.
Từ khung cửa sổ trông ra; Harry gọi với: "Hẹn gặp lại!"
Ron, Hermione và Ginny đứng sau cũng vẫy tay chào.
Hình bóng của chị Tonks, thầy Lupin, ông Moody và ông bà Weasley nhanh chóng lùi xa, chỉ có một con chó đen to bự vẫn vẫy đuôi chạy theo tàu, nhảy chồm lên cửa sổ và sủa thật to, Harry bật cười và hét toáng lên: "Tạm biệttttt!"
Sau khi con tàu vọt qua khúc quanh, chú Sirius cũng mất hút, Hermione nhìn quanh và nói: "Harry này, hai đứa mình phải đến toa, ờm, Huynh trưởng đây..."
Mặt Ron đỏ ké như cái phù hiệu nó đang đeo, thẳng bé đã hết sức ngạc nhiên khi đứa nhận chức Huynh trưởng là nó chứ không phải cậu bạn Harry giỏi giang.
Nó cứ bồn chồn không yên từ hôm qua tới giờ, thậm chí nó không dám nhìn thẳng bồ tèo thân mến của nó nữa, mà hôm qua Harry lại bận rộn tới nỗi không ăn kịp bữa tối nên hai đứa vẫn chưa nói chuyện với nhau.
Harry mỉm cười, vỗ lên vai hai đứa bạn: "Cứ đi đi, hai bạn cừ lắm, thiệt đó! Làm Huynh trưởng cho gương mẫu vô nha!"
Ron lắp bắp: "Ơ, nhưng mình nghĩ...!bạn biết đó, mình không đời nào tưởng đó là mình...!Harry, mình tưởng..."
Harry bá cổ Ron ngay để chặn câu nói tiếp theo của nó, cậu chụm đầu vào mái tóc đỏ quăn của nó và nói: "Đừng nói thế, bồ tèo à, bồ tuyệt hơn bồ nghĩ nhiều.
Nhớ là phải gương mẫu đó nha Ron, bồ đã là Huynh trưởng rồi, không còn những màn chơi khăm với đống pháo bông của hai anh Fred và George nữa...!Bồ cũng phải làm bài tập một cách xuất sắc, để lúc đám đàn em tụi mình hỏi thì phải biết đường chỉ nữa chứ..."
Vẻ mặt Ron méo đi và Hermione khúc khích cười, thằng bé khốn khổ nói: "Bồ làm mình hết thấy nó hay chỗ nào luôn..."
"Thôi được rồi, chèn ơi, Harry nói đúng sự thật mà Ron.
Tụi mình trễ lắm rồi, mình và Ron phải đi đây...!hẹn gặp bồ sau nha, Harry..."
Cô sư tử kéo thằng bé tóc đỏ đang đau khổ đi, để lại Harry đang cười tủm tỉm.
Cậu và Ginny xách theo đống hành lí để tìm một toa trống, cuối cùng hai đứa chọn toa cuối ít người nhứt, chỉ có hai mống là Neville (đang thập thò trước cửa rồi bị Harry lôi vào) và Luna đang ngồi đọc báo cạnh cửa sổ.
Vừa vào cửa, Harry đã chào con bé: "Chào nhé, đã lâu không gặp, Luna, tụi anh ngồi đây được không?"
Con bé tóc vàng ngước nhìn lên, vẻ mặt nó mơ màng như đang tham dự một cuộc phiêu lưu kì thú ngay trong đầu mình rồi mới bị Harry đánh thức, Luna gật đầu: "Ồ, mời ngồi, anh Harry, Ginny, và anh gì đó tôi không biết tên."
Harry mỉm cười: "Cậu ấy tên là Neville Longbottom, phù thuỷ sinh cùng nhà với anh."
Luna bèn chào lại: "Chào anh Neville."
Gương mặt bầu bĩnh của Neville đỏ lên, nó nói nhanh: "Chào."
Ba đứa nó chen vô toa tàu, Ginny lại ngồi kế Luna còn Harry ngồi với Neville.
Con tàu lắc lư chạy tới, đưa lũ trẻ lao về miền quê khoáng đạt.
Thời tiết giở chứng kì cục ngay hôm nay, toa tàu mới tràn ngập ánh nắng, thì kế đó tàu lại chạy qua dưới một vòm mây xám âm u đáng sợ.
Neville chợt nói: "Đoán coi quà sinh nhật của mình là gì?"
Ginny đáp: "Một Trái Cầu Gợi nhớ khác hả?" Quả cầu của Neville đã trở thành truyền thuyết trong học viện Gryffindor, hầu như ai ai cũng biết thằng bé dở ương hay quên này và Trái cầu cực quan trọng của nó, cho dù đôi khi trái cầu có nhắc Neville cũng chẳng nhớ nổi mình đã quên cái gì.
Neville đáp bằng một giọng tự hào: "Đâu có, coi cái này nè..."
Tiếp theo, nó móc chậu xương rồng nhớt ra và hãnh diện khoe với cả bọn.
Neville chọt cây bút lông chim vào một mụn nhớt (cảnh tượng y như cũ) và một mớ nhựa xanh đặc sệt, tanh lợm gớm ghiếc phụt ra tung toé.
May là Harry đã đề phòng sẵn cả, một bùa Khiên cải tiến chặn lại hết mớ mủ hôi hám trong một phạm vi nhỏ, và một Bùa Cạo Sạch thủ tiêu hết đám mủ đó chỉ trong hai giây.
Neville vẫn chưa định hình được sau động tác lanh lẹ của Harry, mồm nó há to ra, còn Ginny lại trầm trồ thán phục: "Mèn ơi, bùa đó đỉnh quá!"
Luna cũng bỏ tờ tạp chí xuống: "Đó có phải là một bùa Trét Xi Măng không? Anh Harry?"
Ginny hỏi: "Bùa Trét Xi Măng hả? Nó là cái gì?"
Luna nói bằng một giọng ngân nga như hát: "Cái vòm tròn đó của ảnh như được xây bằng xi măng vậy, nó có màu xám, cứng cứng để bọc đám mủ vô trong."
Harry gãi đầu: "Em có thể gọi nó là Bùa Xi Măng, hay Bùa Vữa gì đó, cái nào anh cũng thấy hay." Mặt Ginny đỏ rần lên, đoán chừng con bé đang nhịn cười, còn Neville đã bò ra cười hô hố.
Bốn đứa bắt đầu nói chuyện rôm rả với nhau.
Vì sự cố đáng xấu hổ đã được Harry giải quyết gọn lẹ nên Neville cũng không rụt rè lắm, nó cười toe toét suốt buổi và cứ khen Harry đã chặn tai nạn xịt nhớt bằng Bùa Vữa hay thế nào.
Một giờ sau, Hermione và Ron mới trở về, lúc đó đã quá giờ xe hàng rong chạy ngang.
Hai đứa nó bước vô khi cả bọn Harry đang nhai chóp chép kẹo Đậu đủ vị và đổi chác mấy cái thẻ Sô cô la Nhái.
Ron quăng mình cái bịch lên ghế: "Đói chết đi được."
Hermione ngồi xuống ghế và nhìn cũng hơi quạu quọ: "Vậy đó, mỗi nhà có hai Huynh trưởng năm thứ năm, một nam một nữ."
Ron nói: "Mấy bồ đoán coi Huynh trưởng Slytherin là ai?"
Harry cười khẽ: "Malfoy."
Ron cay đắng nói: "Dĩ nhiên, và con bò cái Pansy Parkinson, nó đã mắng Hermione là Máu Bùn khi tụi mình họp ở toa Huynh trưởng.
Làm sao mà nó có thể thành Huynh trưởng khi mà nó còn đô hơn cả quỷ khổng lồ đi rung đất chớ...!rồi mình sẽ tóm được tụi nó, cái lũ cư xử không đứng đắn khi mình đi tuần hành lang, đặc biệt là lũ Slytherin..."
"Và mày sẽ quất vô đít tụi tao như trong giấc mơ tưởng tượng của mày hả, Weasley?" Một âm thanh lè nhè toát ra ngay sau lưng thằng bé tóc đỏ làm nó nhảy dựng lên.
"Malfoy, bộ mày là ma hả!" Hermione kẹp chặt Ron lại để cậu chàng không choảng nhau với Malfoy tại chỗ.
"Hừ! Lên chức Huynh trưởng nên mày làm kiêu quá ha, đồ nghèo kiết, không biết sao mày được chọn làm Huynh trưởng nữa, chắc do ông chủ mày nhường mày hả?" Malfoy mím môi liếc xéo Harry.
Mặt Ron đỏ ké lên như trái cà chua sau khi nghe câu đó của Malfoy, đúng vậy, tuy không ai nói cả nhưng chắc là đứa nào cũng nghĩ Huynh trưởng phải là Harry mới phải.
Bồ tèo thân mến của nó học giỏi, là đệ tử ruột của thầy cô, còn là Tầm thủ xuất sắc nhất, trẻ nhất từ xưa đến nay của Hogwarts...!nghĩ tới nghĩ lui còn khuya mới tới dịp nó được chức Huynh trưởng.
Nỗi lòng âu lo của Ron vừa được Harry an ủi ban nãy lại trồi dậy, làm tim nó đập nhanh như muốn xổ tung khỏi ngực...!Có khi nào...!là tại Harry bận rộn quá mới chủ động xin từ chức với giáo sư Dumbledore, rồi cậu ấy đề cử mình, cho nên Dumbledore nể mặt Harry mà tặng phù hiệu cho mình...
Harry chú ý tới vẻ mặt Ron, Malfoy mỉa mai một câu điếm thúi như vậy mà nó không phản bác được lời nào là biết trong lòng thằng bé đang khổ sở.
Harry nạt: "Tao muốn nói, một mình mày tới toa xe Gryffindor khiêu khích là một hành vi ngu xuẩn đấy, Malfoy."
Vừa nói, Harry vừa xăn tay áo lên, trong đầu ba đứa Ron, Hermione và Ginny sau đợt tập huấn địa ngục vào nghỉ hè lập tức biết đây là điềm báo cậu sắp động thủ.
"Harry, đừng!" Hermione vội vàng ngăn lại, cô bé chỉ vừa lên chức Huynh trưởng được hai ngày, cô không muốn người đầu tiên bị cô trừ điểm là cậu bạn thân cùng Nhà đâu.
Harry cười nhẹ với Hermione: "Bồ biết mình luôn luôn có chừng mực mà." Vừa nói, cậu vừa duỗi tay tới chỗ chim công trắng con đang tính chuồn lẹ, túm chặt tóc ở gáy nó: "Tao nghĩ tao phải tự mình dạy mày biết lễ phép là gì."
"Chết tiệt! Buông ra!"
Harry kéo thằng nhóc đầu bạc ra ngoài, Malfoy cẩn thận đi theo bước chân cậu, nó sợ Harry túm mạnh quá thì mái tóc bóng bẩy của nó cũng đi đời.
Harry kéo nó tới một góc, cười nhếch mép: "Đừng có bô bô cái mồm như thế, mày tính kêu toàn phù thuỷ sinh trên xe tới chiêm ngưỡng mày sao?"
Trong nháy mắt mặt Malfoy đỏ bừng lên, nó lập tức im thin thít, không biết là do bị doạ, hay bị chọc tức, hoặc là thẹn thùng?
Harry xoa rối bù tóc nó; còn búng một cái lên trán nó: "Trí nhớ mày ngắn thật đấy."
Vừa thoát khỏi tay Harry, Malfoy lập tức bưng kín đầu, vừa sửa sang lại tóc vừa chu ngoa nói: "Hừ! Bị đứng hạng nhì sau thằng Weasley mày cảm thấy sao hả, Potter?"
Vừa nói xong, Malfoy lại nhỏ giọng bổ sung: "Lão Dumbledore lú lẫn chắc rồi, vậy mà lão chọn thằng tóc đỏ làm Huynh trưởng."
Harry khoanh tay dựa vào khung cửa, ánh nắng chiếu vào làm mái tóc cậu như được mạ vàng, cậu nói khi đảo mắt nhìn Malfoy: "Ron có ưu điểm riêng của bạn ấy, cụ Dumbledore cũng có suy xét của mình, bạn ấy thích hợp hơn tao."
Malfoy châm chọc: "Ưu điểm của nó là keo kiệt hả?"
Để chấm dứt đề tài ngu ngốc này, Harry nhếch mép, nói một câu hàm ý: "Mày thấy có ổn không khi ngông nghênh xuất hiện ở chỗ này? Không sợ người khác thấy à, hay có người nào dặn mày tới đây thám thính?"
Tuy rằng Malfoy kiêu căng nhưng nó không bị đần, nó lập tức hiểu được ý Harry.
Malfoy nheo mắt đánh giá cậu, môi bặm chặt im ỉm.
Trước khi nó rời nhà, ba nó đã dặn không được có xích mích với Cứu Thế Chủ; dặn nó học kỳ này phải ngoan ngoãn kín tiếng, không được huênh hoang, đương nhiên tốt nhất...!là kéo gần mối quan hệ với Cứu Thế Chủ.
Không lẽ ba nó nhìn ra giá trị của Pottah? Cõi lòng mê man của nó chợt vững vàng hơn chút ít; kỳ nghỉ hè này ba nó thận trọng hơn, hành động gì cũng dòm trước ngó sau, ánh mắt má nó âu lo hơn, và đèn phòng ba má tắt mỗi ngày một muộn, trong lòng nó cũng không dễ chịu.
Draco không phải sư tử Gryffindor ngây thơ tới đâu hay tới đó, tuy rằng lập luận thuần huyết của Chúa Tể Hắc Ám rất hấp dẫn, nhưng ba má cố gắng giấu diếm mọi việc liên quan với Ngài càng làm lòng Draco thêm rối như tơ vò.
Thấy Malfoy con suy tư, mày nhíu chặt.
Harry bảo với nó: "Đây không phải chỗ nói chuyện, mày chọn thời gian rồi bảo cú mèo đến báo cho tao, bây giờ mày phải trở về, Malfoy."
Thằng nhóc tóc bạch kim nhìn Harry một cái thật sâu rồi quay người chạy mất.
Hành trình kế tiếp rất bình yên.
Tụi trẻ chơi Bài Nổ trong toa xe và bàn chuyện rôm rả, Harry cũng thành công an ủi tâm trạng rắc rối của Ron.
Khi trời sụp tối, tàu đỗ xịch ở sân ga đầy tiếng huyên náo, vừa có một trận mưa nhẹ đổ xuống nên con đường ướt mưa lầy lội.
Bọn trẻ nối đuôi nhau xuống xe và hòa vào đám đông.
Hôm nay người tới đón học sinh năm nhất là một cô giáo có gò má cao và tóc ngắn lạ lẫm; vì bọn Harry đều biết bác Hagrid có nhiệm vụ nên tụi nó chỉ im lặng leo lên xe ngựa.
Cỗ xe bon bon, lúc lắc chạy trên con đường nhọp nhẹp tạo ra những âm thanh thú vị, và chỉ ít phút tụi nó đã tới gần những bậc đá dẫn lên cây sồi trước cổng vào trường.
Khi vào trong cánh cửa gỗ to khổng lồ, tụi trẻ tạm biệt lẫn nhau.
Luna đã dời về đám bạn ở phía bàn Ravenclaw.
Ginny được một đám năm tư bạn con bé kéo đến ngồi với chúng.
Còn lại Harry, Ron, Hermione và Neville tìm được chỗ ngồi khoảng ở nửa cuối bàn, Harry mặc kệ những tiếng xì xào bàn tán xung quanh mà lập tức với đầu nhìn qua hàng học trò để trông về phía bàn giáo viên.
Đấy! Trời quỷ thần ơi!
Tuy rằng đã biết con cóc hồng Umbridge sẽ đến, nhưng vừa thấy cái mặt thấy gớm của mụ Harry đã nhém mửa.
Vẫn là bộ đầm hồng kinh dị và cái nơ Alice to khủng hoảng, cái mặt xanh xao như con cóc và đôi mắt mọng lồi ra...! Merlin! Để không bị ảnh hưởng bữa tối, Harry lập tức dời mắt qua Snape đang ngồi cạnh, cậu lập tức nở nụ cười toe toét đồng tình với thầy, có lẽ bữa nay lão dơi già sẽ chẳng ăn uống gì nổi vì phải ngồi chung bàn với mụ cóc Umbridge.
Snape nhạy bén nhận ra ánh mắt của thằng nhãi mắt xanh, anh nhíu mày quay lại, bắn tới một ánh mắt cảnh cáo: Lại kiếm chuyện gì nữa!
Lại bị thầy trừng, Harry cúi đầu nhìn chằm chằm xuống bàn, như thể trên đó có gì đó ngon lắm.
Rất nhanh, nghi thức Phân Nhà đã bắt đầu, Nón Phân Loại đưa ra lời cảnh báo trong bài hát của nó làm bốn Nhà bàn tán um sùm.
Trong tiếng xôn xao ầm ĩ và rầy la của các giáo sư, buổi lễ Phân Loại tiếp tục, sau thời gian đằng đẵng cuối cùng hàng dài học trò năm nhất cũng vơi dần.
Rồi cụ Dumbledore đứng lên, bộ áo chùng tím ánh sao rất hợp với cái nón của cụ, Harry mỉm cười khi thấy cụ có vẻ ngập tràn sức sống hơn.
"Hỡi những em học sinh mới," cụ Dumbledore nói bằng một giọng vang vọng, tay cụ vung rộng ra và một nụ cười rạng rỡ hiện ra trên môi cụ, "Chào mừng các em! Với những em lớn hơn – chào mừng các em trở lại! Đáng lý đây là lúc để đọc một bài diễn văn, nhưng thôi.
Nhét nó vào túi vậy!"
Những tràng cười tán thưởng và những tiếng vỗ tay bộc phát vang lên khi cụ Dumbledore ngồi xuống và vắt bộ râu dài của cụ qua vai để thoải mái cúi xuống cái dĩa trước mặt – vì thức ăn đã thình lình hiện ra, khiến cho năm cái bàn đều oằn mình kêu răng rắc với bánh patê, những đĩa rau, bánh mì và nước sốt và những bình nước ngô.
Tụi trẻ hoan hô và nhào tới ngấu nghiến từng dĩa sườn, gà quay, khoai tây nghiền một cách hạnh phúc.
Hermione và Ron lại chí chóe nhau vì thái độ của nó với ông ma Nick, Harry đã quá quen với mấy chuyện cãi nhau vặt vãnh của cặp vợ chồng tương lai này nên không tham gia vào.
Có lẽ đây là lúc hai đứa bạn gia tăng tình cảm và cái bóng đèn như cậu nên tắt thì hơn.
Cậu bắt đầu nhét đầy bụng mình bằng món thịt bò và bánh tạc yêu thích.
Khi mà tất cả học sinh đều đã ăn xong và mức độ ồn ào trong tiền sảnh đã bắt đầu được nâng lên trở lại, cụ Dumbledore lại một lần nữa đứng dậy để tuyên bố những thay đổi quan trọng năm nay.
Rồi khi cụ đang nói thì bỗng dưng ngừng lời, nhìn sang giáo sư Umbridge dò hỏi.
Vì mụ ta cũng chẳng cao hơn được bao nhiêu khi mụ đứng lên, nên trong một thoáng chẳng ai hiểu được vì sao mà cụ Dumbledore lại ngừng nói, nhưng khi giáo sư Umbridge đã hắng giọng, "Hem, hem" thì mọi người vỡ ra rằng mụ ta vừa đứng dậy và sẽ có một bài phát biểu.
Cụ Dumbledore chỉ hơi có vẻ ngạc nhiên trong một chốc, rồi cụ ngồi xuống đĩnh đạc và nhìn chăm chú sang giáo sư Umbridge như thể cụ không ao ước gì hơn là được lắng nghe mụ nói.
Những giáo viên khác không thiện nghệ lắm trong việc che giấu cảm xúc.
Đôi mày giáo sư Sprout biến luôn vào mái tóc xoã ra và tụi trẻ chưa bao giờ thấy miệng giáo sư McGonagall mím chặt lại như vậy.
Chưa hề có giáo viên mới nào ngắt lời cụ Dumbledore trước đây.
Có nhiều học sinh đang cười; người phụ nữ này rõ ràng là không biết cách xử sự ở trường Hogwarts.
Mụ Umbridge bắt đầu nói bằng cái giọng nũng nịu và eo éo của mụ: "Cám ơn, thưa thầy Hiệu trưởng," mụ cười điệu, "với những lời chào mừng vừa rồi..."
Để tránh không ói hết bữa tối vừa ăn, Harry ếm cho mình một thần chú Bịt tai, mọi âm thanh lập tức im re như bị xì hơi, đặc biệt là cái tiếng lanh lảnh phì phò của mụ cóc hồng.
Cho cuộc sống học đường sau này vui vẻ khỏe mạnh, cậu dự định sẽ "trao đổi" một chút với con yêu Peeves về chuyện diệt trừ cóc khỏi trường học.
Sau bài phát biểu dài dòng lê thê của mụ Umbridge, lũ trẻ, ngơ ngơ ngáo ngáo giải tán khỏi hội trường theo lệnh cụ Dumbledore.
Hermione bật đứng lên, có vẻ bối rối.
"Ron, chúng mình nên ra chỉ dẫn cho các em năm nhất chỗ đi!"
"Ồ, phải," Ron nói, cu cậu rõ ràng là đã quên bẵng.
"Này, này, các nhóc! Mấy chú lùn kia!"
"Ron!"
"Ờ, thì chúng bé tí tẹo tèo teo mà..."
"Mình biết, nhưng bạn không thể gọi chúng là những chú lùn được.
Năm nhất!" Hermione gọi dọc theo bàn, "Đi đường này này!"
Khi hai đứa bạn bận rộn dẫn đường cho năm nhất, Harry một mình đi ra khỏi Hội Trường Lớn, lờ đi tiếng xì xầm và chỉ trỏ xung quanh, cậu đi thật nhanh và bỏ đám đông lại phía sau.
Harry ếm một thần chú Tàng Hình và leo lên tháp Gryffindor trước cả thẩy, mặc áo Tàng Hình và bỏ đi về phía hầm.
Bây giờ Harry có quyền không về phòng ngủ cả ngày, cụ Dumbledore đã từng nói với đội DA sơ khai rằng Harry có công việc của cậu, thỉnh thoảng cậu có thể "biến mất" đi đâu đó để thực hiện nhiệm vụ.
Nương