Lục Tuyết Tịch nhìn theo bóng lưng của vị nhị thúc rời khỏi phòng, không biết nên khóc hay nên cười. Hiện tại xem ra, vị nhị thúc Hộ bộ thị lang không phải là người hạ thủ... còn vị trạng nguyên kia... chưa gặp qua, không thể đoán được. Nhưng nếu một người suốt ngày đọc sách thánh hiền lại có thể gây ra chuyện này, nàng nhất định sẽ sụp đổ tam quan. Nhưng nghĩ lại, nếu như nhị thúc của nàng, một hộ bộ thị lang còn tìm được nơi này, không có lí nào những người kia không tìm được. Nếu như bọn chúng tìm đến đây, bảy, tám phần là Thúy ma ma kia sẽ giao nàng ra. Không, bà ta chắc chắn sẽ giao nàng ra để kiếm tiền!"Tiểu... tiểu thư...""An Ly!" Nàng quay sang tiểu tì nữ, nắm tay nàng ta, nghiêm túc nói "Chúng ta phải rời khỏi đây, không thể ở lại chờ chết được! Chút nữa muội đem ba mươi lăm lượng bạc đưa cho Thúy ma ma! Nhớ kĩ, phải nói đây là tất cả bạc Hộ bộ thị lang đưa cho, có biết không?""... Vâng, tiểu thư." Tuyết Tịch suy nghĩ một chút, nếu như vậy nàng còn lại bốn mươi lăm lượng bạc, nên đưa cho Thúy ma ma để chuộc thân, hay là giữ lại làm lộ phí?"Tiểu... tiểu thư." An Ly khẽ gọi nàng "Tiểu thư, người sao vậy? Sao đột nhiên lại muốn rời đi? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?""Không thể ở lại nơi này nữa... không thể ở đây chờ chết..." An Ly nhìn thấy nàng đi đi lại lại, mi tâm nhíu lại, khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng, liền lo lắng không thôi:"Tiểu thư, chúng ta sẽ đi đâu?" Tuyết Tịch lập tức dừng chân lại, ngớ người ra. Đúng vậy, hai người các nàng còn có thể đi đâu? Không những bị hiểu lầm là con gái của phản thần, còn là đối tượng bị truy sát, nàng có thể đi đâu? Không được, Lục Tuyết Tịch, nàng phải bình tĩnh lại, sắp xếp lại chuỗi sự kiện này. Nàng đường đường là một học sinh ba tốt của thế kỷ hai mươi mốt, không thể vừa xuyên không đã chết như vậy được. Lục Tuyết Tịch tự mình gật đầu, ngồi xuống ghế gỗ, bắt đầu suy nghĩ lại. Nơi này là Liên Châu, cách kinh thành không xa. Từ ngày Lục phủ xảy ra chuyện đã tròn bảy ngày, ngay cả nhị thúc của nàng cũng tìm đến rồi, nhưng bọn vẫn chưa tìm đến, chứng tỏ bọn họ không ngờ được nàng ở đây. Nếu là như vậy, nàng ở đây vẫn an toàn. Còn về suy đoán thứ hai… Lục tiểu thư quay sang hỏi An Ly:"An Ly, từ lúc chạy trốn đến nay, muội vẫn luôn ở bên cạnh ta sao?""Tất nhiên rồi, tiểu thư! Tiểu thư đi đâu, An Ly đều sẽ đi cùng người.""Vậy trước khi Lục phủ gặp nạn, ta là người thế nào?…Ý ta là, ta sống có hạnh phúc không?" An Ly gật đầu chắc nịch:"Tiểu thư tất nhiên rất hạnh phúc! Lão gia và phu nhân yêu thương tiểu thư hết mực, tiểu thư lại thông thạo cầm kì thi hoạ, mọi người đều ngưỡng mộ người.""Vậy lọ thuốc độc kia ta từ đâu mà có?!" Đúng vậy, Lục Tuyết Tịch thông thạo lục nghệ, được mọi người xem trọng, được phụ mẫu yêu thương, trừ khi nàng ta có khả năng biết trước tương lai, bằng không nàng ta không có lí do gì để giữ một lọ thuốc độc bên người cả. Nếu như vậy, nàng có cơ sở đưa ra suy đoán thứ hai: bọn họ đã tìm đến rồi, hơn nữa đã giết nàng ta. Còn nàng, vì vậy mà nhập vào thân xác này... Nếu là như vậy, nàng ở lại đây càng an toàn hơn… Lục tiểu thư gật đầu, tự cảm thấy rằng suy nghĩ của bản thân quá đỗi thông minh, sau khi tự khen ngợi một chút mới quay sang tiểu tì nữ An Ly:"An Ly, chúng ta không cần rời khỏi đây nữa... Chỉ là, ta muốn đến Lục phủ một chuyến." Tiểu tì nữ nghe xong câu nói đầu tiên của nàng, khẽ thở phào một hơi, đó lại nghe tiểu thư nhà mình nói thêm vế phía sau, trợn tròn hai mắt, gấp đến độ quỳ xuống trước mặt nàng:"Tiểu thư, người đừng nghĩ không thông nữa! An Ly hiện tại chỉ còn tiểu thư thôi! Tiểu thư ơi, người đừng muốn cùng bọn họ đồng vu quy tận!!" Lục Tuyết Tịch nhíu mày khó hiểu, nàng từ khi nào nói muốn đồng vu quy tận với bọn chúng chứ! Cuộc sống này tươi đẹp như vậy, nàng cũng đâu có ngốc! Tuyết Tịch khẽ thở dài một hơi, đưa tay đỡ lấy tiểu tì nữ trước mặt, kiên nhẫn giải thích:"An Ly, ta không hề muốn đồng vu quy tận với bọn chúng, ta là muốn quay về phủ điều tra một chuyến! Lỡ như phía quan phủ bỏ qua manh mối quan trọng gì đó thì sao, ta phải quay về xem thử