Phó gia.
"Chú ba, chú chơi chiêu này cũng quá hiểm." Phó Bồi Diệp đi qua đi lại quanh thư phòng, mỗi phút trôi qua, trên mặt hắn lại không khỏi lộ thêm nôn nóng, sự tin tưởng ban đầu đã bị hao mòn gần hết. Hắn nhìn thoáng qua Phó Bồi Uyên đang mân mê ngọc ban chỉ một cách bình tĩnh, thở dài hỏi: "Nhỡ đâu chọc giận bên kia thì sẽ thành địch của gia tộc Knox thật, chúng ta làm thế nào kinh doanh ở nước ngoài?"
Đặc trợ Đoạn đứng cung kính một bên, thấy Phó Bồi Diệp xoay chuyển loạn xạ như kiến bò chảo nóng, nhịn không được nhíu mày: "Nhị gia, sự việc không hỏng như ngài nghĩ, huống hồ một khi Tam gia đã mở miệng thì nhất định đã có nắm chắc, ngài yên tâm một chú chớ nóng."
Cũng không phải bản thân anh đã nhận ra điều gì, mà chỉ vì đi theo làm việc bên cạnh Tam gia được độ vài năm, hoàn toàn tin phục năng lực boss nhà mình, có thể xưng là sai gì làm nấy, không chút nghi ngờ, trăm phần trăm mù quáng nghe theo.
Phó Bồi Diệp vẫn không yên tâm. Đó cũng là tự nhiên, hắn ở nước ngoài nhiều năm có thể nói là hiểu biết về gia tộc Knox sâu vô cùng, một khi chọc giận Mafia, vậy gặp tai ương đầu tiên sẽ chính là sản nghiệp ở nước ngoài của hắn, điều này bảo sao hắn có thể bình tĩnh? Tha cho Phó Bồi Thiên thì đúng là quá mức nghẹn uất, nhưng xử lý lại sợ ném chuột vỡ đồ, loại chuyện phải trái đều khó này thật sự rất khảo nghiệm thần kinh của hắn.
Không để ý đến đặc trợ Đoạn chỉ biết mù quáng theo Tam gia, hắn dừng bước gần Phó Bồi Uyên, kéo ghế dựa ngồi xuống, nôn nóng gõ gõ bàn hỏi: "Chú ba, nếu chú có nắm chắc trong lòng thì hãy nói với tôi. Rốt cục chú nghĩ như thế nào?"
Phó Bồi Uyên trấn định như cũ, người đàn ông dừng động tác mân mê ngọc ban chỉ, ngữ khí thản nhiên: "Đừng tự loạn đầu trận tuyến, bình tĩnh ngẫm lại xem, sự việc không phức tạp như anh tưởng."
"Chú ba ơi, anh hai chú nào còn bình tĩnh được?" Hắn kéo dài giọng oán giận, khi người đàn ông ném qua ánh mắt lạnh lùng mới hơi hơi thu liễm, nói: "Tôi căn bản không thể nghĩ ra lý do chú làm như thế, chú cũng đừng gây khó dễ tôi, anh chú thích hợp giúp chú chiến đấu anh dũng, nhưng dù là quân xung phong thì chú cũng phải trấn an quân tâm chứ có phải không?"
Phó Bồi Uyên bị hắn làm phiền, giải thích: "Anh ngẫm lại, nếu hắn thật sự được gia tộc Knox trọng dụng, vậy tại sao lần này về nước lại chỉ mang theo dăm ba con mèo nhỏ, mà không phải mang theo thế lực của mình trở về đánh phá rửa nhục? Bởi vì sự tồn tại của hắn đối với gia tôc Knox cũng không quan trọng như anh tưởng, nên mới không có thế lực có thể chống lại ta.
Tôi biết anh định nói gì, nếu đã vậy thì vì sao Clare còn muốn chuộc người lại với thái độ kiên định như thế, rõ ràng hắn còn giá trị lợi dụng, giá trị này chính là lý do khiến hắn về nước, nên hắn cần phải mạo hiểm trở về để hoàn thành nhiệm vụ Knox giao. Nhiệm vụ mà gia tộc Knox yêu cầu hắn hoàn thành, là lý do hắn không thể không về nước, cũng là chỗ dựa giúp hắn bảo toàn tính mạng sau khi bị bắt."
Phó Bồi Diệp nháy mắt thông suốt hết thảy, vỗ bàn cái rầm, nói: "Thế nên chú muốn phá vỡ chỗ dựa của hắn?"
Cùng lúc đó, đặc trợ Đoạn cũng nhận được hồi đáp từ gia tộc Knox, anh nhanh chóng ngẩng đầu nói: "Tam gia, họ đồng ý rồi, thủ lĩnh Knox muốn đích thân nói chuyện với ngài!"
....
Sau một hồi tạp âm rè rè, màn hình notebook kết nối thành công cuộc gọi video đến từ nước Y, Phó Bồi Uyên nhìn vào, thấy phó lãnh đạo gia tộc Knox là Clare đẩy xe lăn về phía camera, người đàn ông trên xe lăn có một gương mặt hung ác nham hiểm mà đẹp đẽ yêu dị, thân thể mảnh khảnh mặc một chiếc áo lông cao cổ màu trắng thuần, bọc hết cả người từ cổ xuống vòng eo, không lộ nửa tấc da thịt.
Hai tay hắn đặt lên đùi, dáng ngồi ưu nhã, mỗi một cử chỉ đều mang phong phạm quý tộc hoàng thất Châu Âu, hình dung một Giáo phụ Mafia theo kiểu đó có lẽ có chút hoang đường, nhưng trên phương diện lễ nghi, vị quân chủ bóng tối trong truyền thuyết này khéo léo không thể bắt bẻ. Trong lúc Phó Bồi Uyên đánh giá đối phương, người đàn ông nọ cũng đang xem hắn, đôi mắt xanh thẳm phiếm ánh sáng lạnh, mang ý tìm tòi nghiên cứu kỹ càng, cứ như máy móc tinh vi muốn nhìn thấu toàn bộ con người hắn, giọng nói trầm khàn chầm chậm vang lên: "Phó gia chủ còn trẻ tuổi hơn ta nghĩ."
Dây thanh quản của hắn đã bị hỏng vài năm trước, giọng khàn nghe như tiếng phì phì của loài rắn, âm lãnh đáng sợ.
Phó Bồi Uyên không hề chịu ảnh hưởng, hắn ngồi trên ghế sô pha, tư thế vắt chéo chân thanh nhàn, hơi gật gật đầu với đối phương, giọng trầm thấp bình đạm: "Ngài Knox, nghe tiếng đã lâu."
Trong khi hai vị thủ lĩnh gia tộc gặp mặt, thân là cấp dưới, Clare đứng sau xe lăn không có tư cách nói chen vào, nhưng cũng không có nghĩa hắn đứng nhàn rỗi. Vào lúc mở video, hắn cũng âm thầm đánh giá Phó Bồi Uyên phía đối diện. Trước ngày hôm nay, hắn vốn khinh thường cái gọi là tài phiệt nước Hoa, mặc dù sản nghiệp Phó gia mở rộng đến tận nước ngoài, thanh danh trên trường quốc tế cũng hiển hách, nhưng với những người liếm máu ở lưỡi đao như bọn hắn, khi đối mặt với tay thương nhân trói gà không chặt, thì luôn mang theo cảm giác cao cao tại thượng về sự ưu việt.
Xem đi, có tiền nhiều đến mấy, quyền chức to đến mấy, khi nòng súng lạnh băng để ở trước trán, đối mặt với sự uy hiếp tính mạng, cũng đều sẽ sợ đến run rẩy quỳ xuống xin tha!
Nhưng tâm thế như vậy, lại lần lượt bị phá vỡ trước mặt người này. Đầu tiên là bị một đòn ra oai phủ đầu trong điện thoại, khi hắn không cam lòng bẩm báo lại với Giáo phụ, đối phương chỉ hơi trầm ngâm rồi đồng ý gặp mặt, hắn cũng có cơ hội theo sau nhìn tận mắt cái tên thương nhân khẩu khí cuồng vọng kia, nhưng chưa từng nghĩ tới vừa thấy mặt, khí thế lãnh đạo quanh thân đối phương đã không thua kém giáo phụ chút nào, hai người cách màn hình đối đáp qua lại, hoàn toàn có thể xưng là thế lực ngang nhau.
Clare thu lại ánh mắt khinh thị, thậm chí còn nổi lên vài phần tôn kính, Phó Tam gia này đúng là không giống người thường.
Đang nghĩ, hắn chợt nghe tiếng giáo phụ cười khẽ, chất giọng thong thả lạnh lẽo, đem tới cảm giác rét run làm người hít thở không thông: "Cậu to gan thật, gia tộc Knox muốn người, còn chưa có kẻ nào dám ra sức khước từ như vậy."
Một giây trước còn đang nhẹ nhàng trò chuyện, một giây sau đã kéo lên sát khí dày đặc, chỉ cần hơi vô ý là sẽ dẫn tới họa sát thân, kẻ lãnh đạo hỉ giận vô thường, điều này được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người Dexter.Knox.
Phó Bồi Uyên không đổi sắc mặt, không kinh hoàng chút nào khi hắn chuyển biếи ŧɦái độ, con ngươi đen thâm trầm khó lường, giọng hạ thấp nói không nhanh không chậm: "Ngài Knox, chúng ta có thể làm một giao dịch, thứ ngài muốn có từ Phó Bồi Thiên, tôi có thể cung cấp cho ngài, tôi chỉ yêu cầu thù lao là từ nay về sau gia tộc Knox không còn liên quan tới hắn, ân oán lúc trước cứ thế xóa bỏ."
Đây là cái giao dịch gì? Sao hắn biết bọn họ yêu cầu Phó Bồi Thiên làm gì?
Clare cả kinh, trong mắt đã toát ra sự ngoan độc, hắn đoán Phó Bồi Thiên bị tra tấn bức cung đã khai hết toàn bộ, hành trình cũng như mục đích chuyến này của bọn họ chắc chắn đều đã bị đối phương khống chế, nếu đúng thế, để phòng ngừa bị rơi vào cục diện bị động, hắn phải ra tay trước tiên!
Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị phát lệnh cho cấp dưới, lại thấy ngài Knox nhẹ nhàng khoát tay với mình, ý bảo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Clare cứng đờ người, lần thứ hai ngoan ngoãn lùi về sau xe lăn.
Phó Bồi Uyên cũng nhìn thấy màn vừa rồi, nhưng không nói gì, chỉ nghe tiếng nói âm lãnh truyền từ loa notebook tới: "Có ý tứ, gia chủ Phó gia thật đủ tư cách làm thương nhân, lúc này rồi mà vẫn không quên việc buôn bán, vậy cậu đoán thử ta muốn lấy gì từ trong tay anh trai cậu?"
Phó Bồi Uyên cười nhạt, nhưng không đoán theo lời hắn, mà nói: "Không cần thiết, tôi cũng không thích nghiền ngẫm mong muốn của người khác, ngài Knox cần gì cứ trực tiếp nói ra, hoặc tôi có thể lui một bước, chờ ngài suy xét rồi lại cho tôi câu trả lời thuyết phục, hy vọng chúng ta có thể hợp tác thành công."
Thái độ hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh, vừa lễ phép tôn trọng thể