Ra khỏi thành đường dễ đi hơn nhiều, một con đường lớn bằng phẳng nối với linh sơn, đi nửa ngày là tới.
Nhưng vào núi rồi lại có biến đổi bất ngờ, vách núi cao vút, một bên là vách đá như đao chém, một bên là vực sâu không thấy đáy, trên đường còn thường có những tảng đá lớn chặn ngang nên xa phu không dám đi quá nhanh sợ không cẩn thận sẽ rơi xuống vực.
Chuyện ngoài xe Trương Diệu Trung một mực mặc kệ, hiện giờ ông ta đang ngồi trong thùng xe ấm áp, lòng tràn đầy vui mừng cầm một bức tranh tết trong tay tinh tế thưởng thức.
Ông ta không nghĩ vào ngày cuối cùng này ông ta lại tìm được bảo bối.
Mấy bức tranh lúc trước cũng không có gì, dù đều tốt nhưng không bằng bức này.
Đây là bức vẽ lấy về từ Giang gia ngày hôm qua và khiến ông ta cực kỳ hài lòng.
Bởi vì ông ta từng nghe Thái Hậu nhắc tới một bức tranh tết như thế, cơ bản giống y hệt bức vẽ ông ta đang cầm trong tay: Một bà lão gương mặt hiền từ nhưng lại trang điểm như một cô nương nhẹ nhàng, thoạt nhìn thực đáng yêu.
Ông ta nhớ rõ lúc ấy Thái Hậu nói thế này: Đừng nhìn ta hiện tại lớn tuổi, đi hai bước đều phải có người đỡ nhưng lúc ta còn trẻ rất bướng bỉnh, có rảnh rỗi là sẽ ra ngoài cửa chơi đùa.
Người trong nhà căn bản không quản được ta.
Sau này có một năm vào lễ trừ tịch ta đi ra ngoài tới tận lúc giao thừa cũng chưa về.
Cha phạt ta và cũng muốn để ta an ổn ở trong nhà mấy ngày nên để ta so vẽ tranh tết.
Ông ấy nói, Hạnh Nhi, ngươi và đệ đệ Quế Vinh của ngươi cùng vẽ, ai vẽ đẹp hơn thì sẽ có trái cây để ăn, cũng có thể theo ta đi gặp thân thích.
Còn kẻ vẽ không tốt thì chỉ có thể ở nhà, không được đi đâu.
Lúc ấy đệ đệ đã học vẽ với tiên sinh mấy năm nên kỹ thuật đương nhiên cao siêu hơn ta nhiều, nhưng các ngươi đoán xem thế nào? Lần thi đấu đó ta đã thắng.
Ta nhớ rõ bức tranh tết kia vẽ một bà lão, đúng, tuổi tác bà ta cũng xấp xỉ ta bây giờ, khóe miệng khóe mắt đều mang theo tươi cười.
Lúc cười trên mặt bà ta toàn nếp nhăn, nhìn qua là bộ dạng lão ngoan đồng, đúng là khiến người ta yêu thích.
Bà ta mặc cũng đẹp, hồng tím đan xen, bên trên còn có thêu hoa không giống đám tranh vẽ hoàng thượng thích, toàn vàng với xám.
Ta thường nói mình lớn lên nơi phố phường, không thích mấy thứ màu sắc nhạt nhẽo này.
Bởi vì từ nhỏ ta đã xem quen những thứ hoa thắm liễu xanh, dù tục khí nhưng may mắn.
Nói gì đi nữa thì Quế Vinh cũng cực kỳ tự tin cùng ta tỷ thí, rốt cuộc thì hắn biết vẽ còn ta đến cầm bút cũng không thuần thục.
Hắn cho rằng ta nhất định sẽ không thắng được, nhưng kết quả ta lại thắng.
Quế Vinh vẽ được một nửa thì khóc, ngón tay chỉ tranh tết nói bà lão trong bức tranh vẫn luôn lườm nó đến độ nó không dám vẽ tiếp nữa.
Mà ta thì ngược lại, chỉ thấy bà lão đang tươi cười.
Đó không phải nụ cười vốn luôn có trong tranh tết mà khóe miệng bà ta đang động, rất nhỏ nhưng ta thấy được.
Bởi vì nó vừa động thì nếp nhăn trên mặt bà ta cũng nhẹ nhàng động đậy, ta đương nhiên là thấy hết.
Có phải các ngươi thấy kinh ngạc hay không? Người trong tranh thì làm sao mà động được? Nhưng thật đó, ta quả thực đã thấy nên mới luôn nhớ rõ đến giờ cũng chưa quên.
Ta không hề sợ, từ nhỏ lá gan của ta đã lớn hơn Quế Vinh nhiều, huống chi, bà lão kia cười hiền từ như thế nên ta biết nếu bà ta là thần tiên thì hẳn là tới giúp ta.
Quả nhiên ta thắng Quế Vinh nên được ăn trái cây và cùng cha đi thăm thân thích.
Cha ta cảm thấy rất kỳ quái, một kẻ chưa từng cầm bút vẽ như ta sao lại có thể vẽ ra một bức họa bộ dạng sinh động như thật như thế chứ?